Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 637
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Những người kể chuyện bây giờ đã có một số nguồn tư liệu mới. Khóe miệng Lạc Lan hơi nhếch lên, nhưng cô ấy cũng không giải thích, trong lòng còn hơi mong chờ. Ngày mai có nên đến quán rượu để nghe câu chuyện mà máy người kể chuyện đã bịa ra không đây? Nhưng là một nữ chưởng quầy có trách nhiệm, Lạc Lan nhanh chóng đè nén tạp niệm trong lòng, nói: “Nếu mọi người thật sự thích Kim tiên sinh, nhớ trở về nói với các ông chủ một tiếng, ba ngày sau hãy nhớ tới ủng hộ!” Advertisement“Lạc Lan tiểu thư yên tâm đi, ta nhất định sẽ nói với lão gia”. “Lão gia nhà ta thích nhất binh khí, đến lúc đó nhất định ông ta sẽ đến mua”. Đám nha hoàn nhao nhao lên tiếng cam đoan. Advertisement Trên thực tế, ông chủ của bọn họ cử bọn họ đến đây quan sát là muốn xem có phải thương hội Kim Xuyên liệu có xuất bảo bối nữa hay không. Trảm Tinh Đao là một bảo bối tốt như vậy, trở về đương nhiên phải bẩm báo. Còn về phần ông chủ có mua hay không thì không phải là vấn đề của bọn họ. Dù sao cũng không phải là bọn họ tiêu tiền. Hai công tử kia rời đi với vẻ mặt tiếc nuối, trở về gom góp tiền. Buổi tối hôm đó, khi đám nha hoàn về phủ, tin tức về Trảm Tinh Đao cũng theo đó lan truyền đi. Đêm này, không biết có bao nhiêu công tử nảy sinh sự tò mò với thanh Hắc Đao chém tóc đứt đôi, chặt sắt như bùn. Cũng không biết có bao nhiêu lão tướng bởi vì câu “Tư thế hào hung ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu” này mà khó ngủ suốt đêm. Các lão tướng vẫn có thể giữ được bình tĩnh, xúc động một hồi rồi cũng qua đi, ngày hôm sau ai nên lên triều vẫn lên triều, nên buông bỏ vẫn đã buông bỏ. Nhưng sức chịu đựng của các công tử còn kém xa cha của bọn họ. Sáng sớm hôm sau, các công tử nhà võ tướng liên tiếp chạy đến thương hội Kim Xuyên hỏi về Trảm Tinh Đao. Thiết Chùy đang chờ bọn họ, có người hỏi, cũng không nói nhiều, chỉ vén tóc lên chém và chặt đống tiền đồng xu. Đám công tử nhìn thấy sự mới lạ, lấy lý do để xem liệu thanh Hắc Đao này có thực sự không cong lưỡi hay không, cứ thế bảo Thiết Chùy tiếp tục biểu diễn. Sau khi nhìn thấy kết quả, họ hết sức kinh ngạc, vừa khen ngợi vừa ném bạc vào Thiết Chùy giống như thưởng cho các cô gái trong thanh lâu. Bọn họ đều là công tử nhà quyền quý, ai ra tay cũng sẽ không keo kiệt, bạc ném ra ít nhất cũng là một lượng. Có một số người hào phóng, thậm chí còn ném hai thỏi bạc lớn năm mươi lượng, suýt bị đập nát ngón chân của Thiết Chùy. Nhưng Thiết Chùy không hề tức giận chút nào, ngược lại còn càng hăng hái hơn. Trong một buổi sáng, Thiết Chùy và một số cựu binh gần như sắp cháy túi, những đồng xu bị chém cũng chất đầy một cái giỏ nhỏ. Chưa kể đến bàn, họ đã phải thay đến bốn chiếc bàn trong một buổi sáng, đây là kết quả của sự cố gắng tối đa của Thiết Chùy.
Những người kể chuyện bây giờ đã có một số nguồn tư liệu mới.
Khóe miệng Lạc Lan hơi nhếch lên, nhưng cô ấy cũng không giải thích, trong lòng còn hơi mong chờ.
Ngày mai có nên đến quán rượu để nghe câu chuyện mà máy người kể chuyện đã bịa ra không đây?
Nhưng là một nữ chưởng quầy có trách nhiệm, Lạc Lan nhanh chóng đè nén tạp niệm trong lòng, nói: “Nếu mọi người thật sự thích Kim tiên sinh, nhớ trở về nói với các ông chủ một tiếng, ba ngày sau hãy nhớ tới ủng hộ!”
Advertisement
“Lạc Lan tiểu thư yên tâm đi, ta nhất định sẽ nói với lão gia”.
“Lão gia nhà ta thích nhất binh khí, đến lúc đó nhất định ông ta sẽ đến mua”.
Đám nha hoàn nhao nhao lên tiếng cam đoan.
Advertisement
Trên thực tế, ông chủ của bọn họ cử bọn họ đến đây quan sát là muốn xem có phải thương hội Kim Xuyên liệu có xuất bảo bối nữa hay không.
Trảm Tinh Đao là một bảo bối tốt như vậy, trở về đương nhiên phải bẩm báo.
Còn về phần ông chủ có mua hay không thì không phải là vấn đề của bọn họ.
Dù sao cũng không phải là bọn họ tiêu tiền.
Hai công tử kia rời đi với vẻ mặt tiếc nuối, trở về gom góp tiền.
Buổi tối hôm đó, khi đám nha hoàn về phủ, tin tức về Trảm Tinh Đao cũng theo đó lan truyền đi.
Đêm này, không biết có bao nhiêu công tử nảy sinh sự tò mò với thanh Hắc Đao chém tóc đứt đôi, chặt sắt như bùn.
Cũng không biết có bao nhiêu lão tướng bởi vì câu “Tư thế hào hung ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu” này mà khó ngủ suốt đêm.
Các lão tướng vẫn có thể giữ được bình tĩnh, xúc động một hồi rồi cũng qua đi, ngày hôm sau ai nên lên triều vẫn lên triều, nên buông bỏ vẫn đã buông bỏ.
Nhưng sức chịu đựng của các công tử còn kém xa cha của bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, các công tử nhà võ tướng liên tiếp chạy đến thương hội Kim Xuyên hỏi về Trảm Tinh Đao.
Thiết Chùy đang chờ bọn họ, có người hỏi, cũng không nói nhiều, chỉ vén tóc lên chém và chặt đống tiền đồng xu.
Đám công tử nhìn thấy sự mới lạ, lấy lý do để xem liệu thanh Hắc Đao này có thực sự không cong lưỡi hay không, cứ thế bảo Thiết Chùy tiếp tục biểu diễn.
Sau khi nhìn thấy kết quả, họ hết sức kinh ngạc, vừa khen ngợi vừa ném bạc vào Thiết Chùy giống như thưởng cho các cô gái trong thanh lâu.
Bọn họ đều là công tử nhà quyền quý, ai ra tay cũng sẽ không keo kiệt, bạc ném ra ít nhất cũng là một lượng.
Có một số người hào phóng, thậm chí còn ném hai thỏi bạc lớn năm mươi lượng, suýt bị đập nát ngón chân của Thiết Chùy.
Nhưng Thiết Chùy không hề tức giận chút nào, ngược lại còn càng hăng hái hơn.
Trong một buổi sáng, Thiết Chùy và một số cựu binh gần như sắp cháy túi, những đồng xu bị chém cũng chất đầy một cái giỏ nhỏ.
Chưa kể đến bàn, họ đã phải thay đến bốn chiếc bàn trong một buổi sáng, đây là kết quả của sự cố gắng tối đa của Thiết Chùy.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Những người kể chuyện bây giờ đã có một số nguồn tư liệu mới. Khóe miệng Lạc Lan hơi nhếch lên, nhưng cô ấy cũng không giải thích, trong lòng còn hơi mong chờ. Ngày mai có nên đến quán rượu để nghe câu chuyện mà máy người kể chuyện đã bịa ra không đây? Nhưng là một nữ chưởng quầy có trách nhiệm, Lạc Lan nhanh chóng đè nén tạp niệm trong lòng, nói: “Nếu mọi người thật sự thích Kim tiên sinh, nhớ trở về nói với các ông chủ một tiếng, ba ngày sau hãy nhớ tới ủng hộ!” Advertisement“Lạc Lan tiểu thư yên tâm đi, ta nhất định sẽ nói với lão gia”. “Lão gia nhà ta thích nhất binh khí, đến lúc đó nhất định ông ta sẽ đến mua”. Đám nha hoàn nhao nhao lên tiếng cam đoan. Advertisement Trên thực tế, ông chủ của bọn họ cử bọn họ đến đây quan sát là muốn xem có phải thương hội Kim Xuyên liệu có xuất bảo bối nữa hay không. Trảm Tinh Đao là một bảo bối tốt như vậy, trở về đương nhiên phải bẩm báo. Còn về phần ông chủ có mua hay không thì không phải là vấn đề của bọn họ. Dù sao cũng không phải là bọn họ tiêu tiền. Hai công tử kia rời đi với vẻ mặt tiếc nuối, trở về gom góp tiền. Buổi tối hôm đó, khi đám nha hoàn về phủ, tin tức về Trảm Tinh Đao cũng theo đó lan truyền đi. Đêm này, không biết có bao nhiêu công tử nảy sinh sự tò mò với thanh Hắc Đao chém tóc đứt đôi, chặt sắt như bùn. Cũng không biết có bao nhiêu lão tướng bởi vì câu “Tư thế hào hung ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu” này mà khó ngủ suốt đêm. Các lão tướng vẫn có thể giữ được bình tĩnh, xúc động một hồi rồi cũng qua đi, ngày hôm sau ai nên lên triều vẫn lên triều, nên buông bỏ vẫn đã buông bỏ. Nhưng sức chịu đựng của các công tử còn kém xa cha của bọn họ. Sáng sớm hôm sau, các công tử nhà võ tướng liên tiếp chạy đến thương hội Kim Xuyên hỏi về Trảm Tinh Đao. Thiết Chùy đang chờ bọn họ, có người hỏi, cũng không nói nhiều, chỉ vén tóc lên chém và chặt đống tiền đồng xu. Đám công tử nhìn thấy sự mới lạ, lấy lý do để xem liệu thanh Hắc Đao này có thực sự không cong lưỡi hay không, cứ thế bảo Thiết Chùy tiếp tục biểu diễn. Sau khi nhìn thấy kết quả, họ hết sức kinh ngạc, vừa khen ngợi vừa ném bạc vào Thiết Chùy giống như thưởng cho các cô gái trong thanh lâu. Bọn họ đều là công tử nhà quyền quý, ai ra tay cũng sẽ không keo kiệt, bạc ném ra ít nhất cũng là một lượng. Có một số người hào phóng, thậm chí còn ném hai thỏi bạc lớn năm mươi lượng, suýt bị đập nát ngón chân của Thiết Chùy. Nhưng Thiết Chùy không hề tức giận chút nào, ngược lại còn càng hăng hái hơn. Trong một buổi sáng, Thiết Chùy và một số cựu binh gần như sắp cháy túi, những đồng xu bị chém cũng chất đầy một cái giỏ nhỏ. Chưa kể đến bàn, họ đã phải thay đến bốn chiếc bàn trong một buổi sáng, đây là kết quả của sự cố gắng tối đa của Thiết Chùy.