Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 699

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Thế nhưng Kim Phi vẫn hết sức bình thản: “Tiêu đô úy không cần phải lo lắng, hôm qua bọn ta đã phát hiện ra kế hoạch của thổ phỉ, tối qua đã cử người ẩn nấp ở núi Hổ Tiếu rồi, bây giờ có lẽ thổ phỉ đã bị người của chúng ta khống chế”.   Sự việc đi tới ngày hôm nay, thành công hay thất bại đều đã được định sẵn, cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm Tiêu đô úy nữa.   Tiêu đô úy ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ bừng tỉnh.   AdvertisementThật ra hôm qua Trương Lương lấy cớ Kim Phi bị đau bụng để yêu cầu dừng chân nghỉ ngơi, Tiêu đô úy đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ.   Dẫu sao đội ngũ hơn hai nghìn người cũng rất dài, Kim Phi hoàn toàn có thể cưỡi ngựa chạy tới phía trước, thời gian đội ngũ đi qua cũng đủ để y giải quyết vấn đề này rồi.   Bây giờ Tiêu đô úy đã hiểu, hóa ra Kim Phi đã biết núi Hổ Tiếu có thổ phỉ mai phục từ lâu!  Advertisement “Kim tiên sinh, ngươi đúng là giỏi che giấu đấy”.   Tiêu đô úy cười khổ lắc đầu.   “Ta và Lương huynh cũng vì nhận được tin tức gấp quá, không kịp thương lượng với Tiêu đô úy, mong Tiêu đô úy lượng thứ”.   Kim Phi nghiêm chỉnh hành lễ với Tiêu đô úy với vẻ khó xử: “Sau này có chuyện gì ta nhất định sẽ thông báo cho Tiêu đô úy trước”.   Tiêu đô úy biết Kim Phi không tín nhiệm anh ta, rõ ràng đang xin lỗi cho có lệ, có điều anh ta cũng không tiện nói gì, chỉ cười đáp lễ: “Tiên sinh, nếu như phía trước có thổ phỉ thì ta phải đi sắp xếp một chút, không nán lại đây nữa”.   “Tiêu đô úy cứ tự nhiên”.   Kim Phi gật gật đầu, Tiêu đô úy cưỡi ngựa rời đi.   Chẳng mấy chốc, phủ binh đều tiến vào trạng thái chiến đấu, quân đỡ khiên giơ lên một cái khiên lớn rất cao rồi lao về phía trên cùng của đội ngũ.   Thổ phỉ trên sườn núi bị Đại Tráng và Trương Lương bao vây chật cứng, lại nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần của đội ngũ rất đông binh lính thì hoàn toàn tuyệt vọng, cuối cùng lựa chọn đầu hàng.   Ông Lỗ cũng bị bắt sống.   Hàng trăm thổ phỉ xếp hàng, bị phủ binh áp giải tới phía Nam đường lớn.   Trương Lương và Đại Tráng dẫn mấy cựu binh nhảy xuống từ trên sườn núi, đi tới trước mặt Kim Phi, nói với vẻ tiếc nuối: “Tiên sinh, ta hỏi thổ phỉ rồi, lần này Phùng tiên sinh không tới núi Hổ Tiếu”.   Hành động lần này ngoại trừ phá hỏng kế hoạch mai phục của thổ phỉ ra thì Kim Phi và Trương Lương đều kỳ vọng có thể bắt được Phùng tiên sinh.   Đáng tiếc hy vọng đã bị dập tắt.   “Không sao, ông ta không tới núi Hổ Tiếu thì chắc chắn đang ở núi Ngũ Lang, chỉ cần ông ta tiếp tục hành xử trắng trợn thì rồi sẽ có ngày ta bắt được thôi!”  

Thế nhưng Kim Phi vẫn hết sức bình thản: “Tiêu đô úy không cần phải lo lắng, hôm qua bọn ta đã phát hiện ra kế hoạch của thổ phỉ, tối qua đã cử người ẩn nấp ở núi Hổ Tiếu rồi, bây giờ có lẽ thổ phỉ đã bị người của chúng ta khống chế”.  

 

Sự việc đi tới ngày hôm nay, thành công hay thất bại đều đã được định sẵn, cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm Tiêu đô úy nữa.  

 

Tiêu đô úy ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ bừng tỉnh.  

 

Advertisement

Thật ra hôm qua Trương Lương lấy cớ Kim Phi bị đau bụng để yêu cầu dừng chân nghỉ ngơi, Tiêu đô úy đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ.  

 

Dẫu sao đội ngũ hơn hai nghìn người cũng rất dài, Kim Phi hoàn toàn có thể cưỡi ngựa chạy tới phía trước, thời gian đội ngũ đi qua cũng đủ để y giải quyết vấn đề này rồi.  

 

Bây giờ Tiêu đô úy đã hiểu, hóa ra Kim Phi đã biết núi Hổ Tiếu có thổ phỉ mai phục từ lâu!  

Advertisement

 

“Kim tiên sinh, ngươi đúng là giỏi che giấu đấy”.  

 

Tiêu đô úy cười khổ lắc đầu.  

 

“Ta và Lương huynh cũng vì nhận được tin tức gấp quá, không kịp thương lượng với Tiêu đô úy, mong Tiêu đô úy lượng thứ”.  

 

Kim Phi nghiêm chỉnh hành lễ với Tiêu đô úy với vẻ khó xử: “Sau này có chuyện gì ta nhất định sẽ thông báo cho Tiêu đô úy trước”.  

 

Tiêu đô úy biết Kim Phi không tín nhiệm anh ta, rõ ràng đang xin lỗi cho có lệ, có điều anh ta cũng không tiện nói gì, chỉ cười đáp lễ: “Tiên sinh, nếu như phía trước có thổ phỉ thì ta phải đi sắp xếp một chút, không nán lại đây nữa”.  

 

“Tiêu đô úy cứ tự nhiên”.  

 

Kim Phi gật gật đầu, Tiêu đô úy cưỡi ngựa rời đi.  

 

Chẳng mấy chốc, phủ binh đều tiến vào trạng thái chiến đấu, quân đỡ khiên giơ lên một cái khiên lớn rất cao rồi lao về phía trên cùng của đội ngũ.  

 

Thổ phỉ trên sườn núi bị Đại Tráng và Trương Lương bao vây chật cứng, lại nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần của đội ngũ rất đông binh lính thì hoàn toàn tuyệt vọng, cuối cùng lựa chọn đầu hàng.  

 

Ông Lỗ cũng bị bắt sống.  

 

Hàng trăm thổ phỉ xếp hàng, bị phủ binh áp giải tới phía Nam đường lớn.  

 

Trương Lương và Đại Tráng dẫn mấy cựu binh nhảy xuống từ trên sườn núi, đi tới trước mặt Kim Phi, nói với vẻ tiếc nuối: “Tiên sinh, ta hỏi thổ phỉ rồi, lần này Phùng tiên sinh không tới núi Hổ Tiếu”.  

 

Hành động lần này ngoại trừ phá hỏng kế hoạch mai phục của thổ phỉ ra thì Kim Phi và Trương Lương đều kỳ vọng có thể bắt được Phùng tiên sinh.  

 

Đáng tiếc hy vọng đã bị dập tắt.  

 

“Không sao, ông ta không tới núi Hổ Tiếu thì chắc chắn đang ở núi Ngũ Lang, chỉ cần ông ta tiếp tục hành xử trắng trợn thì rồi sẽ có ngày ta bắt được thôi!”  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Thế nhưng Kim Phi vẫn hết sức bình thản: “Tiêu đô úy không cần phải lo lắng, hôm qua bọn ta đã phát hiện ra kế hoạch của thổ phỉ, tối qua đã cử người ẩn nấp ở núi Hổ Tiếu rồi, bây giờ có lẽ thổ phỉ đã bị người của chúng ta khống chế”.   Sự việc đi tới ngày hôm nay, thành công hay thất bại đều đã được định sẵn, cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm Tiêu đô úy nữa.   Tiêu đô úy ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ bừng tỉnh.   AdvertisementThật ra hôm qua Trương Lương lấy cớ Kim Phi bị đau bụng để yêu cầu dừng chân nghỉ ngơi, Tiêu đô úy đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ.   Dẫu sao đội ngũ hơn hai nghìn người cũng rất dài, Kim Phi hoàn toàn có thể cưỡi ngựa chạy tới phía trước, thời gian đội ngũ đi qua cũng đủ để y giải quyết vấn đề này rồi.   Bây giờ Tiêu đô úy đã hiểu, hóa ra Kim Phi đã biết núi Hổ Tiếu có thổ phỉ mai phục từ lâu!  Advertisement “Kim tiên sinh, ngươi đúng là giỏi che giấu đấy”.   Tiêu đô úy cười khổ lắc đầu.   “Ta và Lương huynh cũng vì nhận được tin tức gấp quá, không kịp thương lượng với Tiêu đô úy, mong Tiêu đô úy lượng thứ”.   Kim Phi nghiêm chỉnh hành lễ với Tiêu đô úy với vẻ khó xử: “Sau này có chuyện gì ta nhất định sẽ thông báo cho Tiêu đô úy trước”.   Tiêu đô úy biết Kim Phi không tín nhiệm anh ta, rõ ràng đang xin lỗi cho có lệ, có điều anh ta cũng không tiện nói gì, chỉ cười đáp lễ: “Tiên sinh, nếu như phía trước có thổ phỉ thì ta phải đi sắp xếp một chút, không nán lại đây nữa”.   “Tiêu đô úy cứ tự nhiên”.   Kim Phi gật gật đầu, Tiêu đô úy cưỡi ngựa rời đi.   Chẳng mấy chốc, phủ binh đều tiến vào trạng thái chiến đấu, quân đỡ khiên giơ lên một cái khiên lớn rất cao rồi lao về phía trên cùng của đội ngũ.   Thổ phỉ trên sườn núi bị Đại Tráng và Trương Lương bao vây chật cứng, lại nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần của đội ngũ rất đông binh lính thì hoàn toàn tuyệt vọng, cuối cùng lựa chọn đầu hàng.   Ông Lỗ cũng bị bắt sống.   Hàng trăm thổ phỉ xếp hàng, bị phủ binh áp giải tới phía Nam đường lớn.   Trương Lương và Đại Tráng dẫn mấy cựu binh nhảy xuống từ trên sườn núi, đi tới trước mặt Kim Phi, nói với vẻ tiếc nuối: “Tiên sinh, ta hỏi thổ phỉ rồi, lần này Phùng tiên sinh không tới núi Hổ Tiếu”.   Hành động lần này ngoại trừ phá hỏng kế hoạch mai phục của thổ phỉ ra thì Kim Phi và Trương Lương đều kỳ vọng có thể bắt được Phùng tiên sinh.   Đáng tiếc hy vọng đã bị dập tắt.   “Không sao, ông ta không tới núi Hổ Tiếu thì chắc chắn đang ở núi Ngũ Lang, chỉ cần ông ta tiếp tục hành xử trắng trợn thì rồi sẽ có ngày ta bắt được thôi!”  

Chương 699