Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 700
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Đại Tráng vui vẻ đáp lời: “Các huynh đệ bây giờ đang ở phía trước dỡ cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá”. Trong lần tiêu diệt thổ phỉ khi trước anh ta phạm sai lầm, vẫn còn hai mươi gậy phạt ghi bên trong cuốn sổ nhỏ của Trương Lương. Lần này coi như lập được công lớn rồi, hai mươi gậy phạt có lẽ cũng sẽ được miễn. “Ban nãy ta vừa kiểm kê, có một nửa số cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá mà đội của Mộ Lam cô nương đưa theo đang ở đây”, Trương Lương bổ sung. Advertisement “Mấy ngày qua cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt”. Kim Phi khẽ thở phào. AdvertisementY không muốn nhìn thấy vũ khí mình chế tạo ra dùng để đánh chính bản thân. “Tiên sinh, những người này nên xử lý thế nào?”, Trương Lương chỉ vào thổ phỉ bên đường, hỏi. “Mấy tên đại ca thì giết bỏ, những người còn lại đưa tới Hắc Thuỷ Câu đào than!” Kim Phi lạnh lùng nói. Đám thổ phỉ ngồi xổm gần đó nghe Kim Phi nói vậy thì đều thở phào một hơi. Bọn họ từng có ý đồ công kích làng Tây Hà, rất sợ Kim Phi nổi giận mà g**t ch*t bọn họ, hoặc là đưa tới quan phủ “lĩnh thưởng”. Thổ phỉ đưa vào quan phủ, kết cục duy nhất chính là đưa ra chiến trường làm bia đỡ đạn. So ra thì việc đi Hắc Thuỷ Câu đào than càng dễ chấp nhận hơn. Thậm chí có một số thổ phỉ còn thấy mong đợi. Dẫu sao Kim Phi cũng có tư duy của người hiện đại, không làm ra được mấy chuyện kiểu dùng người như súc sinh. Mặc dù ở Hắc Thuỷ Câu thổ phỉ phải làm việc nặng nhọc, thế nhưng Kim Phi cũng không khắt khe với bọn họ về vấn đề ăn uống, mỗi thổ phỉ mỗi bữa cơm đều có hai cái bánh ngô và một đĩa dưa muối, cháo lúa mạch thích uống bao nhiêu thì uống. Rất nhiều tên lúc còn làm thổ phỉ đều không được sống tốt như vậy. Hơn nữa Kim Phi còn lập ra công điểm, biểu hiện tốt, làm việc nhanh đều có thể nhận được công điểm. Tích được năm trăm công điểm là có thể giống như công nhân chính thức ở làng Tây Hà, mỗi tháng được nhận tiền lương, sau đó mua đồ ở trong cửa tiệm ở mỏ than. Tích được một nghìn công điểm sẽ chính thức được tự do, có thể tuỳ ý rời khỏi mỏ than. Quy định này vừa được đưa ra, không biết có bao nhiêu thổ phỉ đã kích động tới độ nước mắt lưng tròng. Bây giờ đã không còn nhiều thổ phỉ ở Hắc Thuỷ Câu căm hận Kim Phi nữa, tất cả mọi người đều cố gắng tích công điểm, hy vọng có thể sớm ngày được tự do.
Đại Tráng vui vẻ đáp lời: “Các huynh đệ bây giờ đang ở phía trước dỡ cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá”.
Trong lần tiêu diệt thổ phỉ khi trước anh ta phạm sai lầm, vẫn còn hai mươi gậy phạt ghi bên trong cuốn sổ nhỏ của Trương Lương.
Lần này coi như lập được công lớn rồi, hai mươi gậy phạt có lẽ cũng sẽ được miễn.
“Ban nãy ta vừa kiểm kê, có một nửa số cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá mà đội của Mộ Lam cô nương đưa theo đang ở đây”, Trương Lương bổ sung.
Advertisement
“Mấy ngày qua cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt”.
Kim Phi khẽ thở phào.
Advertisement
Y không muốn nhìn thấy vũ khí mình chế tạo ra dùng để đánh chính bản thân.
“Tiên sinh, những người này nên xử lý thế nào?”, Trương Lương chỉ vào thổ phỉ bên đường, hỏi.
“Mấy tên đại ca thì giết bỏ, những người còn lại đưa tới Hắc Thuỷ Câu đào than!”
Kim Phi lạnh lùng nói.
Đám thổ phỉ ngồi xổm gần đó nghe Kim Phi nói vậy thì đều thở phào một hơi.
Bọn họ từng có ý đồ công kích làng Tây Hà, rất sợ Kim Phi nổi giận mà g**t ch*t bọn họ, hoặc là đưa tới quan phủ “lĩnh thưởng”.
Thổ phỉ đưa vào quan phủ, kết cục duy nhất chính là đưa ra chiến trường làm bia đỡ đạn.
So ra thì việc đi Hắc Thuỷ Câu đào than càng dễ chấp nhận hơn.
Thậm chí có một số thổ phỉ còn thấy mong đợi.
Dẫu sao Kim Phi cũng có tư duy của người hiện đại, không làm ra được mấy chuyện kiểu dùng người như súc sinh.
Mặc dù ở Hắc Thuỷ Câu thổ phỉ phải làm việc nặng nhọc, thế nhưng Kim Phi cũng không khắt khe với bọn họ về vấn đề ăn uống, mỗi thổ phỉ mỗi bữa cơm đều có hai cái bánh ngô và một đĩa dưa muối, cháo lúa mạch thích uống bao nhiêu thì uống.
Rất nhiều tên lúc còn làm thổ phỉ đều không được sống tốt như vậy.
Hơn nữa Kim Phi còn lập ra công điểm, biểu hiện tốt, làm việc nhanh đều có thể nhận được công điểm.
Tích được năm trăm công điểm là có thể giống như công nhân chính thức ở làng Tây Hà, mỗi tháng được nhận tiền lương, sau đó mua đồ ở trong cửa tiệm ở mỏ than.
Tích được một nghìn công điểm sẽ chính thức được tự do, có thể tuỳ ý rời khỏi mỏ than.
Quy định này vừa được đưa ra, không biết có bao nhiêu thổ phỉ đã kích động tới độ nước mắt lưng tròng.
Bây giờ đã không còn nhiều thổ phỉ ở Hắc Thuỷ Câu căm hận Kim Phi nữa, tất cả mọi người đều cố gắng tích công điểm, hy vọng có thể sớm ngày được tự do.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Đại Tráng vui vẻ đáp lời: “Các huynh đệ bây giờ đang ở phía trước dỡ cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá”. Trong lần tiêu diệt thổ phỉ khi trước anh ta phạm sai lầm, vẫn còn hai mươi gậy phạt ghi bên trong cuốn sổ nhỏ của Trương Lương. Lần này coi như lập được công lớn rồi, hai mươi gậy phạt có lẽ cũng sẽ được miễn. “Ban nãy ta vừa kiểm kê, có một nửa số cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá mà đội của Mộ Lam cô nương đưa theo đang ở đây”, Trương Lương bổ sung. Advertisement “Mấy ngày qua cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt”. Kim Phi khẽ thở phào. AdvertisementY không muốn nhìn thấy vũ khí mình chế tạo ra dùng để đánh chính bản thân. “Tiên sinh, những người này nên xử lý thế nào?”, Trương Lương chỉ vào thổ phỉ bên đường, hỏi. “Mấy tên đại ca thì giết bỏ, những người còn lại đưa tới Hắc Thuỷ Câu đào than!” Kim Phi lạnh lùng nói. Đám thổ phỉ ngồi xổm gần đó nghe Kim Phi nói vậy thì đều thở phào một hơi. Bọn họ từng có ý đồ công kích làng Tây Hà, rất sợ Kim Phi nổi giận mà g**t ch*t bọn họ, hoặc là đưa tới quan phủ “lĩnh thưởng”. Thổ phỉ đưa vào quan phủ, kết cục duy nhất chính là đưa ra chiến trường làm bia đỡ đạn. So ra thì việc đi Hắc Thuỷ Câu đào than càng dễ chấp nhận hơn. Thậm chí có một số thổ phỉ còn thấy mong đợi. Dẫu sao Kim Phi cũng có tư duy của người hiện đại, không làm ra được mấy chuyện kiểu dùng người như súc sinh. Mặc dù ở Hắc Thuỷ Câu thổ phỉ phải làm việc nặng nhọc, thế nhưng Kim Phi cũng không khắt khe với bọn họ về vấn đề ăn uống, mỗi thổ phỉ mỗi bữa cơm đều có hai cái bánh ngô và một đĩa dưa muối, cháo lúa mạch thích uống bao nhiêu thì uống. Rất nhiều tên lúc còn làm thổ phỉ đều không được sống tốt như vậy. Hơn nữa Kim Phi còn lập ra công điểm, biểu hiện tốt, làm việc nhanh đều có thể nhận được công điểm. Tích được năm trăm công điểm là có thể giống như công nhân chính thức ở làng Tây Hà, mỗi tháng được nhận tiền lương, sau đó mua đồ ở trong cửa tiệm ở mỏ than. Tích được một nghìn công điểm sẽ chính thức được tự do, có thể tuỳ ý rời khỏi mỏ than. Quy định này vừa được đưa ra, không biết có bao nhiêu thổ phỉ đã kích động tới độ nước mắt lưng tròng. Bây giờ đã không còn nhiều thổ phỉ ở Hắc Thuỷ Câu căm hận Kim Phi nữa, tất cả mọi người đều cố gắng tích công điểm, hy vọng có thể sớm ngày được tự do.