Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 774

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  "Cô ấy đưa cô đến phòng thí nghiệm làm gì?", Kim Phi hỏi.   Quan Hạ Nhi là người bảo vệ gia đình nhất, biết bí mật trong phòng thí nghiệm rất đáng giá, vậy nên không dễ dàng đưa người khác vào.   "Hạ Nhi và Uyển Nương chẳng phải đang điều chế tinh dầu sao, trong thôn chỉ có ta từng đi đến kinh thành, bọn họ điều chế ra chỉ có thể tìm ta đến nhờ ngửi thử..."   Dù sao cũng nói rồi, Khánh Mộ Lam liền nói thẳng luôn.   "Cho nên cô uống trộm rượu của ta?"   Kim Phi đưa tay gõ lên đầu Khánh Mộ Lam: "Cô có biết rượu kia chưa được xử lý xong, không thể uống bừa, nhỡ may cô trúng độc, ta biết ăn nói thế nào với Khánh Hoài?"   Khánh Mộ Lam chột dạ co đầu rụt cổ, còn thè lưỡi.   Cửu công chúa đứng bên ngây người nhìn.   Bởi vì cùng chung sở thích, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam có quan hệ rất tốt.   Nhưng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu cô ấy thấy vẻ mặt nữ tính như vậy của Khánh Mộ Lam.   Có thể thấy được Khánh Mộ Lam vô cùng tin tưởng và lệ thuộc Kim Phi.   Ba người vui vẻ ăn, bỗng Đại Lưu lặng lẽ đi vào.    Khi nhận được tin, huyện lệnh suýt nữa đái ra quần. Thật ra không riêng gì huyện lệnh Kim Xuyên, còn cả quận trưởng Quảng Nguyên vừa nhận được tin lúc này đang đội mưa ra khỏi thành, đi ngay trong đêm đến Kim Xuyên. Huyện lệnh đến để gặp Cửu công chúa, Kim Phi cũng không tiện đáp lời Đại Lưu, ngẩng đầu nhìn Cửu công chúa.Lúc trước Cửu công chúa còn vui vẻ nói chuyện cười đùa với Khánh Mộ Lam, nghe thấy huyện lệnh đến lập tức khôi phục vẻ mặt giải quyết việc chung. Lạnh lùng nói: "Để ông ta đợi đi". "Vâng!" Đại Lưu nhìn Kim Phi, khom lưng đi ra. Dưới núi, huyện lệnh và tùy tùng mặc áo tơi, đứng trong màn mưa, lặng lẽ chờ đợi. Nhìn thấy Đại Lưu xuống núi, Trương huyện lệnh vội vàng tiến lên đón tiếp. "Đại Lưu huynh đệ, công chúa điện hạ như nào rồi?" 

 "Cô ấy đưa cô đến phòng thí nghiệm làm gì?", Kim Phi hỏi.  

 

Quan Hạ Nhi là người bảo vệ gia đình nhất, biết bí mật trong phòng thí nghiệm rất đáng giá, vậy nên không dễ dàng đưa người khác vào.  

 

"Hạ Nhi và Uyển Nương chẳng phải đang điều chế tinh dầu sao, trong thôn chỉ có ta từng đi đến kinh thành, bọn họ điều chế ra chỉ có thể tìm ta đến nhờ ngửi thử..."  

 

Dù sao cũng nói rồi, Khánh Mộ Lam liền nói thẳng luôn.  

 

"Cho nên cô uống trộm rượu của ta?"  

 

Kim Phi đưa tay gõ lên đầu Khánh Mộ Lam: "Cô có biết rượu kia chưa được xử lý xong, không thể uống bừa, nhỡ may cô trúng độc, ta biết ăn nói thế nào với Khánh Hoài?"  

 

Khánh Mộ Lam chột dạ co đầu rụt cổ, còn thè lưỡi.  

 

Cửu công chúa đứng bên ngây người nhìn.  

 

Bởi vì cùng chung sở thích, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam có quan hệ rất tốt.  

 

Nhưng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu cô ấy thấy vẻ mặt nữ tính như vậy của Khánh Mộ Lam.  

 

Có thể thấy được Khánh Mộ Lam vô cùng tin tưởng và lệ thuộc Kim Phi.  

 

Ba người vui vẻ ăn, bỗng Đại Lưu lặng lẽ đi vào.  

 

 

Khi nhận được tin, huyện lệnh suýt nữa đái ra quần. 

Thật ra không riêng gì huyện lệnh Kim Xuyên, còn cả quận trưởng Quảng Nguyên vừa nhận được tin lúc này đang đội mưa ra khỏi thành, đi ngay trong đêm đến Kim Xuyên. 

Huyện lệnh đến để gặp Cửu công chúa, Kim Phi cũng không tiện đáp lời Đại Lưu, ngẩng đầu nhìn Cửu công chúa.

Lúc trước Cửu công chúa còn vui vẻ nói chuyện cười đùa với Khánh Mộ Lam, nghe thấy huyện lệnh đến lập tức khôi phục vẻ mặt giải quyết việc chung. 

Lạnh lùng nói: "Để ông ta đợi đi". 

"Vâng!" 

Đại Lưu nhìn Kim Phi, khom lưng đi ra. 

Dưới núi, huyện lệnh và tùy tùng mặc áo tơi, đứng trong màn mưa, lặng lẽ chờ đợi. 

Nhìn thấy Đại Lưu xuống núi, Trương huyện lệnh vội vàng tiến lên đón tiếp. 

"Đại Lưu huynh đệ, công chúa điện hạ như nào rồi?" 

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  "Cô ấy đưa cô đến phòng thí nghiệm làm gì?", Kim Phi hỏi.   Quan Hạ Nhi là người bảo vệ gia đình nhất, biết bí mật trong phòng thí nghiệm rất đáng giá, vậy nên không dễ dàng đưa người khác vào.   "Hạ Nhi và Uyển Nương chẳng phải đang điều chế tinh dầu sao, trong thôn chỉ có ta từng đi đến kinh thành, bọn họ điều chế ra chỉ có thể tìm ta đến nhờ ngửi thử..."   Dù sao cũng nói rồi, Khánh Mộ Lam liền nói thẳng luôn.   "Cho nên cô uống trộm rượu của ta?"   Kim Phi đưa tay gõ lên đầu Khánh Mộ Lam: "Cô có biết rượu kia chưa được xử lý xong, không thể uống bừa, nhỡ may cô trúng độc, ta biết ăn nói thế nào với Khánh Hoài?"   Khánh Mộ Lam chột dạ co đầu rụt cổ, còn thè lưỡi.   Cửu công chúa đứng bên ngây người nhìn.   Bởi vì cùng chung sở thích, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam có quan hệ rất tốt.   Nhưng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu cô ấy thấy vẻ mặt nữ tính như vậy của Khánh Mộ Lam.   Có thể thấy được Khánh Mộ Lam vô cùng tin tưởng và lệ thuộc Kim Phi.   Ba người vui vẻ ăn, bỗng Đại Lưu lặng lẽ đi vào.    Khi nhận được tin, huyện lệnh suýt nữa đái ra quần. Thật ra không riêng gì huyện lệnh Kim Xuyên, còn cả quận trưởng Quảng Nguyên vừa nhận được tin lúc này đang đội mưa ra khỏi thành, đi ngay trong đêm đến Kim Xuyên. Huyện lệnh đến để gặp Cửu công chúa, Kim Phi cũng không tiện đáp lời Đại Lưu, ngẩng đầu nhìn Cửu công chúa.Lúc trước Cửu công chúa còn vui vẻ nói chuyện cười đùa với Khánh Mộ Lam, nghe thấy huyện lệnh đến lập tức khôi phục vẻ mặt giải quyết việc chung. Lạnh lùng nói: "Để ông ta đợi đi". "Vâng!" Đại Lưu nhìn Kim Phi, khom lưng đi ra. Dưới núi, huyện lệnh và tùy tùng mặc áo tơi, đứng trong màn mưa, lặng lẽ chờ đợi. Nhìn thấy Đại Lưu xuống núi, Trương huyện lệnh vội vàng tiến lên đón tiếp. "Đại Lưu huynh đệ, công chúa điện hạ như nào rồi?" 

Chương 774