Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 775
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… "Điện hạ không nói bảo đại nhân chờ bao lâu, sắc mặt trông có vẻ không vui lắm". Đại Lưu trả lời như thực tế, cũng không nhận thỏi bạc của Trương huyện lệnh. Để tránh phiền phức, hắn lùi về sau hai bước. Trương huyện lệnh thấy vậy, chỉ đành thu nén bạc lại. "Đại nhân, cơn mưa này lớn quá, ngài vào nhà đợi đi". Đại Lưu xoa nước mưa trên mặt, chỉ vào căn nhà rơm ở bên cạnh nói. Bây giờ mỗi ngày đều có vô số nhân công đến đỉnh Song Đà kéo muối, nhiều lúc phải xếp hàng lên núi, căn nhà rơm này là chỗ nghỉ chân cho họ. "Đa tạ ý tốt của ngươi, bọn ta đứng bên ngoài đợi là được". Trương huyện lệnh lắc đầu nói. "Đúng rồi đại nhân, còn một chuyện nữa. Đại Lưu nói nhỏ: "Thuyền lớn của điện hạ bị thủy tặc đánh chìm, tiên sinh bảo ta nhắc nhở đại nhân chuẩn bị đội trục vớt". Đám Chu đại sư, Triệu huyện úy liên tiếp bị Kim Phi xử lý, điều nó đồng nghĩa với việc giúp Trương huyện lệnh loại trừ tất cả những hòn đá chắn đường. Vậy nên mấy tháng gần đây, Trương huyện lệnh có hảo cảm rất lớn với Kim Phi. Buổi chiều Kim Phi đoán Trương huyện lệnh nhất định sẽ đến, liền nhân lúc Cửu công chúa tham gia dây chuyền sản xuất, giao cho Đại Lưu nhắc nhở Trương huyện lệnh một tiếng. Sau đó không bao lâu sau Trương huyện lệnh quả nhiên đã đến. "Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở, ta lập tức đi xử lý". Trương huyện lệnh vui vẻ nói. Ông ta thực sự cảm kích Kim Phi, cảm kích tiêu cục Trấn Viễn. Trương huyện lệnh đã biết được những gì Cửu công chúa gặp phải, lần này nếu như không có tiêu cục Trấn Viễn giúp đỡ hai lần liên tiếp, Cửu công chúa đúng là lành ít dữ nhiều. Đường đường là công chúa, nếu như chết ở trong địa phận của ông ta, Trương huyện lệnh có dùng đầu gối nghĩ cũng biết kết cục của mình như thế nào. Chẳng bao lâu sau một nha dịch đội mưa rời đi ngay trong đêm để tìm đội trục vớt. Trương huyện lệnh mang theo những người khác tiếp tục đứng trong trạm dưới làn mưa đợi Cửu công chúa triệu kiến. Lần đợi chờ này phải đợi đến khi trời sáng. Mưa mùa thu rất lạnh, Trương huyện lệnh đã hơn bốn mươi tuổi, đứng cả đêm trong trạm dưới mưa, cả người đông cứng lại, run lên cầm cập. Ăn sáng xong, Cửu công chúa mới triệu kiến Trương huyện lệnh. "Hạ quan Trương Đức Minh, bái kiến công chúa điện hạ!"
"Điện hạ không nói bảo đại nhân chờ bao lâu, sắc mặt trông có vẻ không vui lắm".
Đại Lưu trả lời như thực tế, cũng không nhận thỏi bạc của Trương huyện lệnh.
Để tránh phiền phức, hắn lùi về sau hai bước.
Trương huyện lệnh thấy vậy, chỉ đành thu nén bạc lại.
"Đại nhân, cơn mưa này lớn quá, ngài vào nhà đợi đi".
Đại Lưu xoa nước mưa trên mặt, chỉ vào căn nhà rơm ở bên cạnh nói.
Bây giờ mỗi ngày đều có vô số nhân công đến đỉnh Song Đà kéo muối, nhiều lúc phải xếp hàng lên núi, căn nhà rơm này là chỗ nghỉ chân cho họ.
"Đa tạ ý tốt của ngươi, bọn ta đứng bên ngoài đợi là được".
Trương huyện lệnh lắc đầu nói.
"Đúng rồi đại nhân, còn một chuyện nữa.
Đại Lưu nói nhỏ: "Thuyền lớn của điện hạ bị thủy tặc đánh chìm, tiên sinh bảo ta nhắc nhở đại nhân chuẩn bị đội trục vớt".
Đám Chu đại sư, Triệu huyện úy liên tiếp bị Kim Phi xử lý, điều nó đồng nghĩa với việc giúp Trương huyện lệnh loại trừ tất cả những hòn đá chắn đường.
Vậy nên mấy tháng gần đây, Trương huyện lệnh có hảo cảm rất lớn với Kim Phi.
Buổi chiều Kim Phi đoán Trương huyện lệnh nhất định sẽ đến, liền nhân lúc Cửu công chúa tham gia dây chuyền sản xuất, giao cho Đại Lưu nhắc nhở Trương huyện lệnh một tiếng.
Sau đó không bao lâu sau Trương huyện lệnh quả nhiên đã đến.
"Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở, ta lập tức đi xử lý".
Trương huyện lệnh vui vẻ nói.
Ông ta thực sự cảm kích Kim Phi, cảm kích tiêu cục Trấn Viễn.
Trương huyện lệnh đã biết được những gì Cửu công chúa gặp phải, lần này nếu như không có tiêu cục Trấn Viễn giúp đỡ hai lần liên tiếp, Cửu công chúa đúng là lành ít dữ nhiều.
Đường đường là công chúa, nếu như chết ở trong địa phận của ông ta, Trương huyện lệnh có dùng đầu gối nghĩ cũng biết kết cục của mình như thế nào.
Chẳng bao lâu sau một nha dịch đội mưa rời đi ngay trong đêm để tìm đội trục vớt.
Trương huyện lệnh mang theo những người khác tiếp tục đứng trong trạm dưới làn mưa đợi Cửu công chúa triệu kiến.
Lần đợi chờ này phải đợi đến khi trời sáng.
Mưa mùa thu rất lạnh, Trương huyện lệnh đã hơn bốn mươi tuổi, đứng cả đêm trong trạm dưới mưa, cả người đông cứng lại, run lên cầm cập.
Ăn sáng xong, Cửu công chúa mới triệu kiến Trương huyện lệnh.
"Hạ quan Trương Đức Minh, bái kiến công chúa điện hạ!"
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… "Điện hạ không nói bảo đại nhân chờ bao lâu, sắc mặt trông có vẻ không vui lắm". Đại Lưu trả lời như thực tế, cũng không nhận thỏi bạc của Trương huyện lệnh. Để tránh phiền phức, hắn lùi về sau hai bước. Trương huyện lệnh thấy vậy, chỉ đành thu nén bạc lại. "Đại nhân, cơn mưa này lớn quá, ngài vào nhà đợi đi". Đại Lưu xoa nước mưa trên mặt, chỉ vào căn nhà rơm ở bên cạnh nói. Bây giờ mỗi ngày đều có vô số nhân công đến đỉnh Song Đà kéo muối, nhiều lúc phải xếp hàng lên núi, căn nhà rơm này là chỗ nghỉ chân cho họ. "Đa tạ ý tốt của ngươi, bọn ta đứng bên ngoài đợi là được". Trương huyện lệnh lắc đầu nói. "Đúng rồi đại nhân, còn một chuyện nữa. Đại Lưu nói nhỏ: "Thuyền lớn của điện hạ bị thủy tặc đánh chìm, tiên sinh bảo ta nhắc nhở đại nhân chuẩn bị đội trục vớt". Đám Chu đại sư, Triệu huyện úy liên tiếp bị Kim Phi xử lý, điều nó đồng nghĩa với việc giúp Trương huyện lệnh loại trừ tất cả những hòn đá chắn đường. Vậy nên mấy tháng gần đây, Trương huyện lệnh có hảo cảm rất lớn với Kim Phi. Buổi chiều Kim Phi đoán Trương huyện lệnh nhất định sẽ đến, liền nhân lúc Cửu công chúa tham gia dây chuyền sản xuất, giao cho Đại Lưu nhắc nhở Trương huyện lệnh một tiếng. Sau đó không bao lâu sau Trương huyện lệnh quả nhiên đã đến. "Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở, ta lập tức đi xử lý". Trương huyện lệnh vui vẻ nói. Ông ta thực sự cảm kích Kim Phi, cảm kích tiêu cục Trấn Viễn. Trương huyện lệnh đã biết được những gì Cửu công chúa gặp phải, lần này nếu như không có tiêu cục Trấn Viễn giúp đỡ hai lần liên tiếp, Cửu công chúa đúng là lành ít dữ nhiều. Đường đường là công chúa, nếu như chết ở trong địa phận của ông ta, Trương huyện lệnh có dùng đầu gối nghĩ cũng biết kết cục của mình như thế nào. Chẳng bao lâu sau một nha dịch đội mưa rời đi ngay trong đêm để tìm đội trục vớt. Trương huyện lệnh mang theo những người khác tiếp tục đứng trong trạm dưới làn mưa đợi Cửu công chúa triệu kiến. Lần đợi chờ này phải đợi đến khi trời sáng. Mưa mùa thu rất lạnh, Trương huyện lệnh đã hơn bốn mươi tuổi, đứng cả đêm trong trạm dưới mưa, cả người đông cứng lại, run lên cầm cập. Ăn sáng xong, Cửu công chúa mới triệu kiến Trương huyện lệnh. "Hạ quan Trương Đức Minh, bái kiến công chúa điện hạ!"