Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 815
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Khánh Mộ Lam nghiến răng nghiến lợi uy h**p. “Đừng sợ, tỷ ấy lại đánh muội thì muội cứ cù eo tỷ ấy, tỷ ấy sợ buồn nhất đấy”. Cửu công chúa giao tuyệt chiêu đối phó với Khánh Mộ Lam của mình cho Tiểu Nga: “Hồi nhỏ tỷ cũng không đánh lại tỷ ấy, sau này tỷ liền dùng chiêu này để đối phó, mỗi lần tỷ ấy đều phải xin tha”. “Xong rồi, sau này không thể giành đùi gà rồi…” Khánh Mộ Lam nghe thấy vậy, đau buồn gục mặt xuống bàn. Thực chất trong lòng lại có chút vui. Bởi vì hôm nay, nụ cười trên khuôn mặt Cửu công chúa chưa hề biến mất. Tình huống này đã nhiều năm rồi Khánh Mộ Lam chưa thấy. “Được rồi, đừng nói nữa, mau ăn cơm đi”. Nhuận Nương mang rượu ra, Kim Phi lên tiếng ngắt lời Tiểu Nga. Một binh lính nữ đi theo Nhuận Nương vào, đặt lên bàn một cái nồi. “Oa, Vũ Dương muội có phúc đấy, hôm nay lại có lẩu!” Khánh Mộ Lam hào hứng cầm đũa lên: “Đây gọi là lẩu Đằng Tiêu, ăn đi ngon lắm đấy, ở hoàng cung nhất định muội chưa được ăn đâu, mau thử đi”. Lấy ra một lát thịt cừu từ khung gỗ bên cạnh rồi đổ nó vào nồi nóng sôi, thấy đã chín vừa ăn rồi liền gắp ra đĩa đưa tới trước mặt Cửu công chúa. Thấm Nhi định ngăn cản nhưng lại bị Châu Nhi kéo lại. Trước khi thức ăn được bày lên bàn cô ấy đã kiểm tra rồi. Chế độ ăn uống của Đại Khang chủ yếu được hầm. Nồi lẩu đã xuất hiện, nhưng đây là cách ăn người nghèo. Về cơ bản, nước trắng được đun sôi các loại rau rừng. Cửu công chúa thực sự chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa nồi lẩu mà Kim Phi tiếp đãi Cửu công chúa cũng khác với lẩu truyền thống của Đại Khang. Đầu tiên nó không phải là nước trắng đun rau rừng, mà được dùng từ nước gà hầm trong nhiều giờ cùng các loại gia vị đậm đà, miễn cưỡng được coi là một nồi lẩu cay. Ở kiếp trước Tứ Xuyên là một tỉnh lớn về ớt, nhưng nguồn gốc của ớt cũng là bắt nguồn từ châu Mỹ. Mà lúc này, Đại Khang không có ớt, người Tứ Xuyên bây giờ không quá thích ăn cay mà thích ăn chua hơn. Vì vậy trong giới ẩm thực của Đại Khang lan truyền cách nói “Nam ngọt Bắc mặn, Đông cay Tây chua”. Những người ăn thực phẩm cay tập trung ở các khu vực ven biển phía đông, và vị cay mà Đại Khang nói tới không phải là cay của ớt, mà là cay của gừng, tỏi, gỗ. Do các khu vực ven biển phía đông, thường được tiêu thụ nhiều loại hải sản, cần sử dụng gừng, tỏi để lái mùi cá tanh. Cửu công chúa gắp một miếng thịt cừu và cho vào trong miệng. Tác động của lần tiếp xúc đầu tiên vị cay là nhiều nhất. Cửu công chúa suýt chút nữa thì nhổ miếng thịt ra. Nhưng sau khi nhai một vài lần cô ấy đã cảm nhận được vị ngon của nó.
Khánh Mộ Lam nghiến răng nghiến lợi uy h**p.
“Đừng sợ, tỷ ấy lại đánh muội thì muội cứ cù eo tỷ ấy, tỷ ấy sợ buồn nhất đấy”.
Cửu công chúa giao tuyệt chiêu đối phó với Khánh Mộ Lam của mình cho Tiểu Nga: “Hồi nhỏ tỷ cũng không đánh lại tỷ ấy, sau này tỷ liền dùng chiêu này để đối phó, mỗi lần tỷ ấy đều phải xin tha”.
“Xong rồi, sau này không thể giành đùi gà rồi…”
Khánh Mộ Lam nghe thấy vậy, đau buồn gục mặt xuống bàn.
Thực chất trong lòng lại có chút vui.
Bởi vì hôm nay, nụ cười trên khuôn mặt Cửu công chúa chưa hề biến mất.
Tình huống này đã nhiều năm rồi Khánh Mộ Lam chưa thấy.
“Được rồi, đừng nói nữa, mau ăn cơm đi”.
Nhuận Nương mang rượu ra, Kim Phi lên tiếng ngắt lời Tiểu Nga.
Một binh lính nữ đi theo Nhuận Nương vào, đặt lên bàn một cái nồi.
“Oa, Vũ Dương muội có phúc đấy, hôm nay lại có lẩu!”
Khánh Mộ Lam hào hứng cầm đũa lên: “Đây gọi là lẩu Đằng Tiêu, ăn đi ngon lắm đấy, ở hoàng cung nhất định muội chưa được ăn đâu, mau thử đi”.
Lấy ra một lát thịt cừu từ khung gỗ bên cạnh rồi đổ nó vào nồi nóng sôi, thấy đã chín vừa ăn rồi liền gắp ra đĩa đưa tới trước mặt Cửu công chúa.
Thấm Nhi định ngăn cản nhưng lại bị Châu Nhi kéo lại.
Trước khi thức ăn được bày lên bàn cô ấy đã kiểm tra rồi.
Chế độ ăn uống của Đại Khang chủ yếu được hầm. Nồi lẩu đã xuất hiện, nhưng đây là cách ăn người nghèo. Về cơ bản, nước trắng được đun sôi các loại rau rừng.
Cửu công chúa thực sự chưa từng nhìn thấy.
Hơn nữa nồi lẩu mà Kim Phi tiếp đãi Cửu công chúa cũng khác với lẩu truyền thống của Đại Khang.
Đầu tiên nó không phải là nước trắng đun rau rừng, mà được dùng từ nước gà hầm trong nhiều giờ cùng các loại gia vị đậm đà, miễn cưỡng được coi là một nồi lẩu cay.
Ở kiếp trước Tứ Xuyên là một tỉnh lớn về ớt, nhưng nguồn gốc của ớt cũng là bắt nguồn từ châu Mỹ. Mà lúc này, Đại Khang không có ớt, người Tứ Xuyên bây giờ không quá thích ăn cay mà thích ăn chua hơn.
Vì vậy trong giới ẩm thực của Đại Khang lan truyền cách nói “Nam ngọt Bắc mặn, Đông cay Tây chua”.
Những người ăn thực phẩm cay tập trung ở các khu vực ven biển phía đông, và vị cay mà Đại Khang nói tới không phải là cay của ớt, mà là cay của gừng, tỏi, gỗ.
Do các khu vực ven biển phía đông, thường được tiêu thụ nhiều loại hải sản, cần sử dụng gừng, tỏi để lái mùi cá tanh.
Cửu công chúa gắp một miếng thịt cừu và cho vào trong miệng.
Tác động của lần tiếp xúc đầu tiên vị cay là nhiều nhất. Cửu công chúa suýt chút nữa thì nhổ miếng thịt ra.
Nhưng sau khi nhai một vài lần cô ấy đã cảm nhận được vị ngon của nó.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Khánh Mộ Lam nghiến răng nghiến lợi uy h**p. “Đừng sợ, tỷ ấy lại đánh muội thì muội cứ cù eo tỷ ấy, tỷ ấy sợ buồn nhất đấy”. Cửu công chúa giao tuyệt chiêu đối phó với Khánh Mộ Lam của mình cho Tiểu Nga: “Hồi nhỏ tỷ cũng không đánh lại tỷ ấy, sau này tỷ liền dùng chiêu này để đối phó, mỗi lần tỷ ấy đều phải xin tha”. “Xong rồi, sau này không thể giành đùi gà rồi…” Khánh Mộ Lam nghe thấy vậy, đau buồn gục mặt xuống bàn. Thực chất trong lòng lại có chút vui. Bởi vì hôm nay, nụ cười trên khuôn mặt Cửu công chúa chưa hề biến mất. Tình huống này đã nhiều năm rồi Khánh Mộ Lam chưa thấy. “Được rồi, đừng nói nữa, mau ăn cơm đi”. Nhuận Nương mang rượu ra, Kim Phi lên tiếng ngắt lời Tiểu Nga. Một binh lính nữ đi theo Nhuận Nương vào, đặt lên bàn một cái nồi. “Oa, Vũ Dương muội có phúc đấy, hôm nay lại có lẩu!” Khánh Mộ Lam hào hứng cầm đũa lên: “Đây gọi là lẩu Đằng Tiêu, ăn đi ngon lắm đấy, ở hoàng cung nhất định muội chưa được ăn đâu, mau thử đi”. Lấy ra một lát thịt cừu từ khung gỗ bên cạnh rồi đổ nó vào nồi nóng sôi, thấy đã chín vừa ăn rồi liền gắp ra đĩa đưa tới trước mặt Cửu công chúa. Thấm Nhi định ngăn cản nhưng lại bị Châu Nhi kéo lại. Trước khi thức ăn được bày lên bàn cô ấy đã kiểm tra rồi. Chế độ ăn uống của Đại Khang chủ yếu được hầm. Nồi lẩu đã xuất hiện, nhưng đây là cách ăn người nghèo. Về cơ bản, nước trắng được đun sôi các loại rau rừng. Cửu công chúa thực sự chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa nồi lẩu mà Kim Phi tiếp đãi Cửu công chúa cũng khác với lẩu truyền thống của Đại Khang. Đầu tiên nó không phải là nước trắng đun rau rừng, mà được dùng từ nước gà hầm trong nhiều giờ cùng các loại gia vị đậm đà, miễn cưỡng được coi là một nồi lẩu cay. Ở kiếp trước Tứ Xuyên là một tỉnh lớn về ớt, nhưng nguồn gốc của ớt cũng là bắt nguồn từ châu Mỹ. Mà lúc này, Đại Khang không có ớt, người Tứ Xuyên bây giờ không quá thích ăn cay mà thích ăn chua hơn. Vì vậy trong giới ẩm thực của Đại Khang lan truyền cách nói “Nam ngọt Bắc mặn, Đông cay Tây chua”. Những người ăn thực phẩm cay tập trung ở các khu vực ven biển phía đông, và vị cay mà Đại Khang nói tới không phải là cay của ớt, mà là cay của gừng, tỏi, gỗ. Do các khu vực ven biển phía đông, thường được tiêu thụ nhiều loại hải sản, cần sử dụng gừng, tỏi để lái mùi cá tanh. Cửu công chúa gắp một miếng thịt cừu và cho vào trong miệng. Tác động của lần tiếp xúc đầu tiên vị cay là nhiều nhất. Cửu công chúa suýt chút nữa thì nhổ miếng thịt ra. Nhưng sau khi nhai một vài lần cô ấy đã cảm nhận được vị ngon của nó.