Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 816

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Sau đó mấy ngày, Cửu công chúa cùng với Khánh Mộ Lam và Kim Phi đã đi dạo quanh làng Tây Hà vài lần.   Kể cả lò xi măng và lò vôi đầy bụi, cũng đã đến đó hai lần.   "Mộ Lam tỷ, tỷ từng nói làng Tây Hà tốt, nhưng ta vẫn luôn không tin, ta còn nghĩ một cái làng nhỏ trên núi sao có thể tốt như vậy? Giờ ta mới biết, nơi này còn tốt hơn so với lời tỷ nói, chẳng khác nào một thiên đường trên nhân gian!"   Cửu công chúa bước ra khỏi lò vôi, cởi bỏ chiếc khẩu trang làm bằng bông dày: “Nếu ở Đại Khang nơi nào cũng được như vậy, cớ gì lại không phồn vinh chứ?”   Càng ở làng Tây Hà lâu, Cửu công chúa càng thích nơi này.   Đầu tiên là cơm canh.   Nhuận Nương đã học được rất nhiều phương pháp nấu ăn từ kiếp trước của Kim Phi, trong mấy ngày gần đây đã thay đổi rất nhiều món ăn cho công chúa.   Nguyên liệu tuy rất đơn giản, không bằng cao lương mỹ vị trong cung, nhưng đều là những món Cửu công chúa chưa từng ăn.   Mà ở đây, không có âm mưu, mọi người đều cố gắng hết sức để làm công việc của mình, cả ngôi làng tràn ngập cảnh thịnh vượng.   Đây là điều khiến Cửu công chúa thích nhất.   "Muội thích thì cứ ở lại lâu hơn đi".   Khánh Mộ Lam nói vậy nhưng cô ấy biết điều đó là không thể.   Cửu công chúa thành hôn không chỉ là chuyện của riêng cô ấy, mà còn là chuyện của toàn bộ Đại Khang.   “Ta không ở lại được nữa”, Cửu công chúa khẽ lắc đầu: “Hôn lễ sắp tới rồi, ta phải đi".   Ánh mắt Khánh Mộ Lam vừa rồi còn đang vui vẻ bỗng chốc tối sầm lại.  Kim Phi cũng im lặng.   Được sinh ra trong hoàng tộc là một loại may mắn và cũng là bất hạnh.   Cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử cũng giống như nuôi cổ, có mười mấy, thậm chí mấy chục hoàng tử, cuối cùng chỉ có một người chiến thắng.   Kết cục của kẻ bại trận thường rất bi thảm, cho dù không chết trong trận chiến cũng sẽ bị quản thúc cả đời, có thể còn bị thái giám khi dễ.   Con gái của hoàng đế thì có tốt hơn một chút, mặc dù không có cách nào làm chủ chuyện kết hôn, nhưng phụ nữ thời phong kiến đều thế cả, căn bản là chưa từng gặp mặt người mình sẽ kết hôn trước khi kết hôn.   Sau khi công chúa xuất giá, gia đình chồng của cô ấy nói chung sẽ nể mặt hoàng thất mà không khi dễ và sỉ nhục cô ấy. Nhưng hoàn cảnh của Cửu công chúa thì khác. 

Sau đó mấy ngày, Cửu công chúa cùng với Khánh Mộ Lam và Kim Phi đã đi dạo quanh làng Tây Hà vài lần.  

 

Kể cả lò xi măng và lò vôi đầy bụi, cũng đã đến đó hai lần.  

 

"Mộ Lam tỷ, tỷ từng nói làng Tây Hà tốt, nhưng ta vẫn luôn không tin, ta còn nghĩ một cái làng nhỏ trên núi sao có thể tốt như vậy? Giờ ta mới biết, nơi này còn tốt hơn so với lời tỷ nói, chẳng khác nào một thiên đường trên nhân gian!"  

 

Cửu công chúa bước ra khỏi lò vôi, cởi bỏ chiếc khẩu trang làm bằng bông dày: “Nếu ở Đại Khang nơi nào cũng được như vậy, cớ gì lại không phồn vinh chứ?”  

 

Càng ở làng Tây Hà lâu, Cửu công chúa càng thích nơi này.  

 

Đầu tiên là cơm canh.  

 

Nhuận Nương đã học được rất nhiều phương pháp nấu ăn từ kiếp trước của Kim Phi, trong mấy ngày gần đây đã thay đổi rất nhiều món ăn cho công chúa.  

 

Nguyên liệu tuy rất đơn giản, không bằng cao lương mỹ vị trong cung, nhưng đều là những món Cửu công chúa chưa từng ăn.  

 

Mà ở đây, không có âm mưu, mọi người đều cố gắng hết sức để làm công việc của mình, cả ngôi làng tràn ngập cảnh thịnh vượng.  

 

Đây là điều khiến Cửu công chúa thích nhất.  

 

"Muội thích thì cứ ở lại lâu hơn đi".  

 

Khánh Mộ Lam nói vậy nhưng cô ấy biết điều đó là không thể.  

 

Cửu công chúa thành hôn không chỉ là chuyện của riêng cô ấy, mà còn là chuyện của toàn bộ Đại Khang.  

 

“Ta không ở lại được nữa”, Cửu công chúa khẽ lắc đầu: “Hôn lễ sắp tới rồi, ta phải đi".  

 

Ánh mắt Khánh Mộ Lam vừa rồi còn đang vui vẻ bỗng chốc tối sầm lại.  

Kim Phi cũng im lặng.  

 

Được sinh ra trong hoàng tộc là một loại may mắn và cũng là bất hạnh.  

 

Cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử cũng giống như nuôi cổ, có mười mấy, thậm chí mấy chục hoàng tử, cuối cùng chỉ có một người chiến thắng.  

 

Kết cục của kẻ bại trận thường rất bi thảm, cho dù không chết trong trận chiến cũng sẽ bị quản thúc cả đời, có thể còn bị thái giám khi dễ.  

 

Con gái của hoàng đế thì có tốt hơn một chút, mặc dù không có cách nào làm chủ chuyện kết hôn, nhưng phụ nữ thời phong kiến đều thế cả, căn bản là chưa từng gặp mặt người mình sẽ kết hôn trước khi kết hôn.  

 

Sau khi công chúa xuất giá, gia đình chồng của cô ấy nói chung sẽ nể mặt hoàng thất mà không khi dễ và sỉ nhục cô ấy. 

Nhưng hoàn cảnh của Cửu công chúa thì khác. 

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Sau đó mấy ngày, Cửu công chúa cùng với Khánh Mộ Lam và Kim Phi đã đi dạo quanh làng Tây Hà vài lần.   Kể cả lò xi măng và lò vôi đầy bụi, cũng đã đến đó hai lần.   "Mộ Lam tỷ, tỷ từng nói làng Tây Hà tốt, nhưng ta vẫn luôn không tin, ta còn nghĩ một cái làng nhỏ trên núi sao có thể tốt như vậy? Giờ ta mới biết, nơi này còn tốt hơn so với lời tỷ nói, chẳng khác nào một thiên đường trên nhân gian!"   Cửu công chúa bước ra khỏi lò vôi, cởi bỏ chiếc khẩu trang làm bằng bông dày: “Nếu ở Đại Khang nơi nào cũng được như vậy, cớ gì lại không phồn vinh chứ?”   Càng ở làng Tây Hà lâu, Cửu công chúa càng thích nơi này.   Đầu tiên là cơm canh.   Nhuận Nương đã học được rất nhiều phương pháp nấu ăn từ kiếp trước của Kim Phi, trong mấy ngày gần đây đã thay đổi rất nhiều món ăn cho công chúa.   Nguyên liệu tuy rất đơn giản, không bằng cao lương mỹ vị trong cung, nhưng đều là những món Cửu công chúa chưa từng ăn.   Mà ở đây, không có âm mưu, mọi người đều cố gắng hết sức để làm công việc của mình, cả ngôi làng tràn ngập cảnh thịnh vượng.   Đây là điều khiến Cửu công chúa thích nhất.   "Muội thích thì cứ ở lại lâu hơn đi".   Khánh Mộ Lam nói vậy nhưng cô ấy biết điều đó là không thể.   Cửu công chúa thành hôn không chỉ là chuyện của riêng cô ấy, mà còn là chuyện của toàn bộ Đại Khang.   “Ta không ở lại được nữa”, Cửu công chúa khẽ lắc đầu: “Hôn lễ sắp tới rồi, ta phải đi".   Ánh mắt Khánh Mộ Lam vừa rồi còn đang vui vẻ bỗng chốc tối sầm lại.  Kim Phi cũng im lặng.   Được sinh ra trong hoàng tộc là một loại may mắn và cũng là bất hạnh.   Cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử cũng giống như nuôi cổ, có mười mấy, thậm chí mấy chục hoàng tử, cuối cùng chỉ có một người chiến thắng.   Kết cục của kẻ bại trận thường rất bi thảm, cho dù không chết trong trận chiến cũng sẽ bị quản thúc cả đời, có thể còn bị thái giám khi dễ.   Con gái của hoàng đế thì có tốt hơn một chút, mặc dù không có cách nào làm chủ chuyện kết hôn, nhưng phụ nữ thời phong kiến đều thế cả, căn bản là chưa từng gặp mặt người mình sẽ kết hôn trước khi kết hôn.   Sau khi công chúa xuất giá, gia đình chồng của cô ấy nói chung sẽ nể mặt hoàng thất mà không khi dễ và sỉ nhục cô ấy. Nhưng hoàn cảnh của Cửu công chúa thì khác. 

Chương 816