Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 817
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kim Phi không thể làm gì được, y thở dài và hỏi: "Khi nào người rời đi?" "Ngày mai". Cửu công chúa quay đầu nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, ngày mai ta đi rồi, chúng ta có thể nói chuyện một chút với nhau được không?" Mấy ngày nay mưa to không ngớt, Kim Phi cũng không nhàn rỗi. Ngoài việc bận rộn trong phòng thí nghiệm, y luôn tìm vệ sĩ hộ tống trở về để tìm hiểu về lượng mưa ở nhiều nơi. Đặc biệt là các vệ sĩ ở kinh thành, vừa trở về đã lập tức bị Kim Phi gọi đi. Biết được khu vực Trang Nguyên sẽ không gặp phải hiện tượng nhiều ngày nhiều mây liên tục, sẽ tạnh sau vài cơn mưa thu, Kim Phi lập tức viết thư cho Lạc Lan, yêu cầu cô ấy huy động nhân thủ của thương hội thu mua ngũ cốc ở các vùng khác nhau của Trang Nguyên. Ngoài ra, Kim Phi còn yêu cầu Đường Tiểu Bắc và Trịnh Phương huy động một số lượng lớn người xuôi dòng sông đến Giang Nam. Khí hậu ở Giang Nam ấm áp và ẩm ướt, thích hợp cho sự phát triển của cây lương thực, trước giờ luôn màu mỡ. Những người do Kim Phi cử đến không chỉ phải thành lập một thương hội ở Giang Nam, mục tiêu chính còn là thu mua ngũ cốc, sau đó vận chuyển về Kim Xuyên bằng đường thủy. Tất cả những điều này, Cửu công chúa đều nhìn thấy. Cô ấy biết Kim Phi làm điều này chắc chắn không phải để kiếm tiền, mà vì y thực sự lo lắng về nạn đói. Trên thực tế, Cửu công chúa cũng lo lắng về vấn đề này và luôn muốn nói chuyện này với Kim Phi. Nhưng Kim Phi lần nào cũng né tránh. Ngày mai phải đi rồi, Cửu công chúa đã quyết định, cho dù hôm nay có phải bám dính lấy thì cô ấy cũng sẽ không buông tha cho Kim Phi. Kim Phi cũng cảm nhận được thái độ kiên quyết của Cửu công chúa, hỏi: "Công chúa điện hạ muốn nói gì?" “Nói chuyện Đại Khang đi”, Cửu công chúa vuốt tóc về sau tai: “Tiên sinh, tiên sinh cảm thấy Đại Khang còn có thể cứu vãn không?” Khi Kim Phi nghe thấy vậy, đồng tử bất giác co lại. Chủ đề này quá nhạy cảm. Cửu công chúa hỏi quá trực tiếp. “Người thật sự muốn nói chuyện này sao?”, Kim Phi hỏi ngược lại.
Kim Phi không thể làm gì được, y thở dài và hỏi: "Khi nào người rời đi?"
"Ngày mai".
Cửu công chúa quay đầu nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, ngày mai ta đi rồi, chúng ta có thể nói chuyện một chút với nhau được không?"
Mấy ngày nay mưa to không ngớt, Kim Phi cũng không nhàn rỗi.
Ngoài việc bận rộn trong phòng thí nghiệm, y luôn tìm vệ sĩ hộ tống trở về để tìm hiểu về lượng mưa ở nhiều nơi.
Đặc biệt là các vệ sĩ ở kinh thành, vừa trở về đã lập tức bị Kim Phi gọi đi.
Biết được khu vực Trang Nguyên sẽ không gặp phải hiện tượng nhiều ngày nhiều mây liên tục, sẽ tạnh sau vài cơn mưa thu, Kim Phi lập tức viết thư cho Lạc Lan, yêu cầu cô ấy huy động nhân thủ của thương hội thu mua ngũ cốc ở các vùng khác nhau của Trang Nguyên.
Ngoài ra, Kim Phi còn yêu cầu Đường Tiểu Bắc và Trịnh Phương huy động một số lượng lớn người xuôi dòng sông đến Giang Nam.
Khí hậu ở Giang Nam ấm áp và ẩm ướt, thích hợp cho sự phát triển của cây lương thực, trước giờ luôn màu mỡ.
Những người do Kim Phi cử đến không chỉ phải thành lập một thương hội ở Giang Nam, mục tiêu chính còn là thu mua ngũ cốc, sau đó vận chuyển về Kim Xuyên bằng đường thủy.
Tất cả những điều này, Cửu công chúa đều nhìn thấy.
Cô ấy biết Kim Phi làm điều này chắc chắn không phải để kiếm tiền, mà vì y thực sự lo lắng về nạn đói.
Trên thực tế, Cửu công chúa cũng lo lắng về vấn đề này và luôn muốn nói chuyện này với Kim Phi.
Nhưng Kim Phi lần nào cũng né tránh.
Ngày mai phải đi rồi, Cửu công chúa đã quyết định, cho dù hôm nay có phải bám dính lấy thì cô ấy cũng sẽ không buông tha cho Kim Phi.
Kim Phi cũng cảm nhận được thái độ kiên quyết của Cửu công chúa, hỏi: "Công chúa điện hạ muốn nói gì?"
“Nói chuyện Đại Khang đi”, Cửu công chúa vuốt tóc về sau tai: “Tiên sinh, tiên sinh cảm thấy Đại Khang còn có thể cứu vãn không?”
Khi Kim Phi nghe thấy vậy, đồng tử bất giác co lại.
Chủ đề này quá nhạy cảm.
Cửu công chúa hỏi quá trực tiếp.
“Người thật sự muốn nói chuyện này sao?”, Kim Phi hỏi ngược lại.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kim Phi không thể làm gì được, y thở dài và hỏi: "Khi nào người rời đi?" "Ngày mai". Cửu công chúa quay đầu nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, ngày mai ta đi rồi, chúng ta có thể nói chuyện một chút với nhau được không?" Mấy ngày nay mưa to không ngớt, Kim Phi cũng không nhàn rỗi. Ngoài việc bận rộn trong phòng thí nghiệm, y luôn tìm vệ sĩ hộ tống trở về để tìm hiểu về lượng mưa ở nhiều nơi. Đặc biệt là các vệ sĩ ở kinh thành, vừa trở về đã lập tức bị Kim Phi gọi đi. Biết được khu vực Trang Nguyên sẽ không gặp phải hiện tượng nhiều ngày nhiều mây liên tục, sẽ tạnh sau vài cơn mưa thu, Kim Phi lập tức viết thư cho Lạc Lan, yêu cầu cô ấy huy động nhân thủ của thương hội thu mua ngũ cốc ở các vùng khác nhau của Trang Nguyên. Ngoài ra, Kim Phi còn yêu cầu Đường Tiểu Bắc và Trịnh Phương huy động một số lượng lớn người xuôi dòng sông đến Giang Nam. Khí hậu ở Giang Nam ấm áp và ẩm ướt, thích hợp cho sự phát triển của cây lương thực, trước giờ luôn màu mỡ. Những người do Kim Phi cử đến không chỉ phải thành lập một thương hội ở Giang Nam, mục tiêu chính còn là thu mua ngũ cốc, sau đó vận chuyển về Kim Xuyên bằng đường thủy. Tất cả những điều này, Cửu công chúa đều nhìn thấy. Cô ấy biết Kim Phi làm điều này chắc chắn không phải để kiếm tiền, mà vì y thực sự lo lắng về nạn đói. Trên thực tế, Cửu công chúa cũng lo lắng về vấn đề này và luôn muốn nói chuyện này với Kim Phi. Nhưng Kim Phi lần nào cũng né tránh. Ngày mai phải đi rồi, Cửu công chúa đã quyết định, cho dù hôm nay có phải bám dính lấy thì cô ấy cũng sẽ không buông tha cho Kim Phi. Kim Phi cũng cảm nhận được thái độ kiên quyết của Cửu công chúa, hỏi: "Công chúa điện hạ muốn nói gì?" “Nói chuyện Đại Khang đi”, Cửu công chúa vuốt tóc về sau tai: “Tiên sinh, tiên sinh cảm thấy Đại Khang còn có thể cứu vãn không?” Khi Kim Phi nghe thấy vậy, đồng tử bất giác co lại. Chủ đề này quá nhạy cảm. Cửu công chúa hỏi quá trực tiếp. “Người thật sự muốn nói chuyện này sao?”, Kim Phi hỏi ngược lại.