Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 834
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kim Phi nhìn thấy anh ta bị thương, không đồng ý, kết quả anh ta cứ quấn lấy Kim Phi, khuôn mặt tái mét ngày ngày đứng canh ở trước cổng nhà Kim Phi. Kim Phi bị quấn đến phát phiền, sau khi xác nhận chân Ngưu Bôn không có vấn đề gì, nên đã đồng ý. Hai trăm binh sĩ chỉ là một lực lượng bề ngoài, được sử dụng để ngăn chặn bọn thổ phỉ. Nhiệm vụ lần này các binh sĩ đã hoàn thành rất xuất sắc, cho đến thời điểm bây giờ, đều không có thổ phỉ nào cản đường bọn họ. Người lao động do Ngưu Bôn dẫn dầu, mới chính là lực lượng mạnh nhất để bảo vệ Cửu công chúa. “Các huynh đệ, đến lúc chúng ta lên đường rồi!” Đội trưởng đội hộ tống đá vào mông ngựa, dẫn theo hai đội hộ tống cưỡi ngựa đuổi theo bộ binh người Đảng Hạng. Lúc này bộ binh Đảng Hạng đã thoát khỏi phạm vi tấn công của máy bắn đá, thấy hộ vệ dám đuổi theo, từng người một dừng lại, quay người chuẩn bị chiến đấu. Suy nghĩ bây giờ của bọn họ cũng giống suy nghĩ vừa rồi của Tiêu đô úy, họ không có ý định sống sót trở về, chỉ muốn chết một cách oanh liệt. Tinh thần một lòng hi sinh này của các tử sĩ thật sự rất đáng sợ, lúc này những lợi ích của việc tiêu diệt và rèn luyện binh lính của Kim Phi mới được thể hiện Hai đội hộ vệ này đều đã nhiều lần tham gia nhiệm vụ tiêu diệt địch, tay từng nhuốm quá máu của các lão binh sĩ, Cho dù là giáp lá cà cũng không sợ hãi, huống hồ bây giờ đang chiếm được ưu thế tuyệt đối? “Mẹ kiếp, còn dám liều mạng với ông đây, cho bọn chúng đẹp mặt đi”. Trưởng đội hộ vệ ra lệnh, dương cung lên. Sau khi tiến vào tầm bắn, mũi tên không do dự phóng ra. Một tên lính người Đảng Hạng ngã xuống. Trưởng đội hộ vệ cứng rắn, quay đầu ngựa lại, lúc chỉ cách đám người Đảng Hạng 40,50 bước, anh ta dương cung về phía tay trái, vừa kéo cung, vừa vây quanh đám người Đảng Hạng. “Chết tiệt!” Những người Đảng Hạng nâng vũ khí trên tay lên, mắng trưởng đội hộ vệ. Những người hộ vệ khác cũng giống như anh ta, sau khi bắn với khoảng cách xa, thì quay người bỏ chạy. Hai đội hộ vệ, chỉ có 3 người thất thủ, ở lượt công bắn thứ nhất đã lấy đi tính mạng của hàng chục lính trong đoàn bộ binh Đảng Hạng Trong cuộc chiến tranh giữa Đảng Hạng và Đại Khang, đây là điều thường xuyên xảy ra. Chỉ là lúc trước đều là người Đảng Hạng dựa vào tốc độ cực nhanh của các con ngựa, để tầm bắn ở cạnh đường biên giới, bắn chết binh lính Đại Khang. Thậm chí kỵ binh Đảng Hạng còn đặt tên cho hành động đó là giết hai chân cừu.
Kim Phi nhìn thấy anh ta bị thương, không đồng ý, kết quả anh ta cứ quấn lấy Kim Phi, khuôn mặt tái mét ngày ngày đứng canh ở trước cổng nhà Kim Phi.
Kim Phi bị quấn đến phát phiền, sau khi xác nhận chân Ngưu Bôn không có vấn đề gì, nên đã đồng ý.
Hai trăm binh sĩ chỉ là một lực lượng bề ngoài, được sử dụng để ngăn chặn bọn thổ phỉ.
Nhiệm vụ lần này các binh sĩ đã hoàn thành rất xuất sắc, cho đến thời điểm bây giờ, đều không có thổ phỉ nào cản đường bọn họ.
Người lao động do Ngưu Bôn dẫn dầu, mới chính là lực lượng mạnh nhất để bảo vệ Cửu công chúa.
“Các huynh đệ, đến lúc chúng ta lên đường rồi!”
Đội trưởng đội hộ tống đá vào mông ngựa, dẫn theo hai đội hộ tống cưỡi ngựa đuổi theo bộ binh người Đảng Hạng.
Lúc này bộ binh Đảng Hạng đã thoát khỏi phạm vi tấn công của máy bắn đá, thấy hộ vệ dám đuổi theo, từng người một dừng lại, quay người chuẩn bị chiến đấu.
Suy nghĩ bây giờ của bọn họ cũng giống suy nghĩ vừa rồi của Tiêu đô úy, họ không có ý định sống sót trở về, chỉ muốn chết một cách oanh liệt.
Tinh thần một lòng hi sinh này của các tử sĩ thật sự rất đáng sợ, lúc này những lợi ích của việc tiêu diệt và rèn luyện binh lính của Kim Phi mới được thể hiện
Hai đội hộ vệ này đều đã nhiều lần tham gia nhiệm vụ tiêu diệt địch, tay từng nhuốm quá máu của các lão binh sĩ, Cho dù là giáp lá cà cũng không sợ hãi, huống hồ bây giờ đang chiếm được ưu thế tuyệt đối?
“Mẹ kiếp, còn dám liều mạng với ông đây, cho bọn chúng đẹp mặt đi”.
Trưởng đội hộ vệ ra lệnh, dương cung lên.
Sau khi tiến vào tầm bắn, mũi tên không do dự phóng ra.
Một tên lính người Đảng Hạng ngã xuống.
Trưởng đội hộ vệ cứng rắn, quay đầu ngựa lại, lúc chỉ cách đám người Đảng Hạng 40,50 bước, anh ta dương cung về phía tay trái, vừa kéo cung, vừa vây quanh đám người Đảng Hạng.
“Chết tiệt!”
Những người Đảng Hạng nâng vũ khí trên tay lên, mắng trưởng đội hộ vệ.
Những người hộ vệ khác cũng giống như anh ta, sau khi bắn với khoảng cách xa, thì quay người bỏ chạy.
Hai đội hộ vệ, chỉ có 3 người thất thủ, ở lượt công bắn thứ nhất đã lấy đi tính mạng của hàng chục lính trong đoàn bộ binh Đảng Hạng
Trong cuộc chiến tranh giữa Đảng Hạng và Đại Khang, đây là điều thường xuyên xảy ra.
Chỉ là lúc trước đều là người Đảng Hạng dựa vào tốc độ cực nhanh của các con ngựa, để tầm bắn ở cạnh đường biên giới, bắn chết binh lính Đại Khang.
Thậm chí kỵ binh Đảng Hạng còn đặt tên cho hành động đó là giết hai chân cừu.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kim Phi nhìn thấy anh ta bị thương, không đồng ý, kết quả anh ta cứ quấn lấy Kim Phi, khuôn mặt tái mét ngày ngày đứng canh ở trước cổng nhà Kim Phi. Kim Phi bị quấn đến phát phiền, sau khi xác nhận chân Ngưu Bôn không có vấn đề gì, nên đã đồng ý. Hai trăm binh sĩ chỉ là một lực lượng bề ngoài, được sử dụng để ngăn chặn bọn thổ phỉ. Nhiệm vụ lần này các binh sĩ đã hoàn thành rất xuất sắc, cho đến thời điểm bây giờ, đều không có thổ phỉ nào cản đường bọn họ. Người lao động do Ngưu Bôn dẫn dầu, mới chính là lực lượng mạnh nhất để bảo vệ Cửu công chúa. “Các huynh đệ, đến lúc chúng ta lên đường rồi!” Đội trưởng đội hộ tống đá vào mông ngựa, dẫn theo hai đội hộ tống cưỡi ngựa đuổi theo bộ binh người Đảng Hạng. Lúc này bộ binh Đảng Hạng đã thoát khỏi phạm vi tấn công của máy bắn đá, thấy hộ vệ dám đuổi theo, từng người một dừng lại, quay người chuẩn bị chiến đấu. Suy nghĩ bây giờ của bọn họ cũng giống suy nghĩ vừa rồi của Tiêu đô úy, họ không có ý định sống sót trở về, chỉ muốn chết một cách oanh liệt. Tinh thần một lòng hi sinh này của các tử sĩ thật sự rất đáng sợ, lúc này những lợi ích của việc tiêu diệt và rèn luyện binh lính của Kim Phi mới được thể hiện Hai đội hộ vệ này đều đã nhiều lần tham gia nhiệm vụ tiêu diệt địch, tay từng nhuốm quá máu của các lão binh sĩ, Cho dù là giáp lá cà cũng không sợ hãi, huống hồ bây giờ đang chiếm được ưu thế tuyệt đối? “Mẹ kiếp, còn dám liều mạng với ông đây, cho bọn chúng đẹp mặt đi”. Trưởng đội hộ vệ ra lệnh, dương cung lên. Sau khi tiến vào tầm bắn, mũi tên không do dự phóng ra. Một tên lính người Đảng Hạng ngã xuống. Trưởng đội hộ vệ cứng rắn, quay đầu ngựa lại, lúc chỉ cách đám người Đảng Hạng 40,50 bước, anh ta dương cung về phía tay trái, vừa kéo cung, vừa vây quanh đám người Đảng Hạng. “Chết tiệt!” Những người Đảng Hạng nâng vũ khí trên tay lên, mắng trưởng đội hộ vệ. Những người hộ vệ khác cũng giống như anh ta, sau khi bắn với khoảng cách xa, thì quay người bỏ chạy. Hai đội hộ vệ, chỉ có 3 người thất thủ, ở lượt công bắn thứ nhất đã lấy đi tính mạng của hàng chục lính trong đoàn bộ binh Đảng Hạng Trong cuộc chiến tranh giữa Đảng Hạng và Đại Khang, đây là điều thường xuyên xảy ra. Chỉ là lúc trước đều là người Đảng Hạng dựa vào tốc độ cực nhanh của các con ngựa, để tầm bắn ở cạnh đường biên giới, bắn chết binh lính Đại Khang. Thậm chí kỵ binh Đảng Hạng còn đặt tên cho hành động đó là giết hai chân cừu.