Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 1417

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Không thế nào?” Hai mắt Kim Phi mở to.“Chàng không tin, thì ra ngoài hỏi thử xem”Đường Tiểu Bảc liếc Kim Phí: “Bình thường không nhìn ra, chàng còn biết diễn xuất, kết quả mới uống một bát rượu, chàng đã lập tức lộ bản chất, chậc chậc chậc, mấy lời nói kia thật hào hùng”“Ta nói gì?" Kim Phi cảm giác đầu óc quay cuồng.“Không nói gì, chỉ nói những cô nương đã nhận hôn thư thì chính là người nhà họ Kim, nếu thật sự không muốn gả cho người khác thì chàng đều sẽ thu nhận, tuyệt đối sẽ không để bọn họ đói bụng”Đường Tiếu Bắc đến gần Kim Phi, hỏi với vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Tướng công, chàng nghiêm túc ư?”“Trừ việc nói năng linh tinh, ta không làm ra chuyện gì quá đáng chứ?” Kim Phi ôm theo tia hy vọng hỏi“Cái này ta cũng không biết, ta đưa Hạ Nhi tỷ tỷ về nghỉ ngơi, khi ta quay lại, đã không thấy chàng, mãi đến tận đêm khuya mới thấy chàng quay về”'Đường Tiểu Bắc nói với Kim Phi: “Đúng rồi, chàng vịn tường quay về, quần áo xộc xệch..”“Đừng nói nữa, ta muốn yên tĩnh..." Kim Phi che mặt, không muốn nói chuyện nữa“Yên Tĩnh? Ta nhớ núi Thiết Quán có vài người tên Yên Tĩnh, chàng đang nhớ cô nào?”“Đều do ta dạy muội mấy trò đùa không vui này, đừng lấy nó ra trêu ta"Kim Phi tức giận vỗ vào đầu Đường Tiểu Bắc. Đột nhiên ý thức được gì đó, y ngấng đầu, hô: “Thiên Tâm!”Bắc Thiên Tâm ôm hắc đao tiến vào: “Tiên sinh, có chuyện gì sao?”“Cô có nghe thấy lời vừa nấy của Tiểu Bắc không?” Kim Phi hỏi“Nghe thấy” Bắc Thiên Tâm gật đầu. “Muội ấy nói thật không?” Kim Phi hỏiBắc Thiên Tâm chưa kịp trả lời, đã thấy Đường Tiểu Bắc nháy mất liên tục với cô ấyKim Phi hỏi Bắc Thiên Tâm, chỉ để quan sát Đường Tiếu Bắc mà thôi.Hiện tại không cần hỏi, Kim Phi cũng đã biết đáp án. Ồn ào nửa ngày, hóa ra cô nương này trêu mình. “Thiên Tâm, làm phiền cô rồi”Kim Phi gật đầu với Bắc Thiên Tâm, Bắc Thiên Tầm lập tức. xoay người rời đi.Đường Tiểu Bắc cũng muốn đi theo, nhưng mới đi được hai bước, đã bị Kim Phi túm lấy cánh tay.“Tiểu Bắc, đi đâu vậy?”“Ta đi xem cháo đã chín chưa, bưng lên cho chàng một bát”Đường Tiểu Bắc chột dạ nói“Không căn, muội giải thích cho ta trước, ta vịn tường quay. về là có ý gi?" Kim Phi nheo mắt hỏi“Tướng công, ta chỉ đùa thôi.” “Ngại quá, ta tưởng thật.” Kim Phi dùng sức, kéo Đường Tiểu Bắc vào trong ngực:“Hôm nay phải giải thích rõ ràng, nếu không ta sẽ để muội vịn tường ra ngo:Đợi đến khi Kim Phi ra khỏi phòng, mặt trời đã lên rất cao.Cuối cùng, không biết Đường Tiểu Bác có giải thích rõ ràng hay không, điều khiến cho Bắc Thiên Tâm kinh ngạc là cô ấy. phát hiện dáng đi của Quan Hạ Nhi có gì đó không đúng lầm.Bắc Thiên Tâm nghĩ không ra, cũng không tiện hỏiKim Phi đứng vươn vai trước cửa, đang định gọi Đại Lưu mang đồ ăn lên, thì thấy Đại Lưu vội vàng chạy đến.“Tiên sinh, Tiểu Ngọc thả bồ câu đưa thư đến, nói ngài về làng gấp”Từ núi Thiết Quán đến làng Tây Hà rất gần, chưa bao giờ. có chuyện dùng bồ câu đưa thư:Nhưng vì lần trước làng Tây Hà bị thổ phỉ bao vây, không thể truyền tin tức ra ngoài, nên Tiểu Ngọc đã nuôi vài lồng bồ, câu ở núi Thiết Quán.

“Không thế nào?” Hai mắt Kim Phi mở to.

“Chàng không tin, thì ra ngoài hỏi thử xem”

Đường Tiểu Bảc liếc Kim Phí: “Bình thường không nhìn ra, chàng còn biết diễn xuất, kết quả mới uống một bát rượu, chàng đã lập tức lộ bản chất, chậc chậc chậc, mấy lời nói kia thật hào hùng”

“Ta nói gì?" Kim Phi cảm giác đầu óc quay cuồng.

“Không nói gì, chỉ nói những cô nương đã nhận hôn thư thì chính là người nhà họ Kim, nếu thật sự không muốn gả cho người khác thì chàng đều sẽ thu nhận, tuyệt đối sẽ không để bọn họ đói bụng”

Đường Tiếu Bắc đến gần Kim Phi, hỏi với vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Tướng công, chàng nghiêm túc ư?”

“Trừ việc nói năng linh tinh, ta không làm ra chuyện gì quá đáng chứ?” Kim Phi ôm theo tia hy vọng hỏi

“Cái này ta cũng không biết, ta đưa Hạ Nhi tỷ tỷ về nghỉ ngơi, khi ta quay lại, đã không thấy chàng, mãi đến tận đêm khuya mới thấy chàng quay về”'

Đường Tiểu Bắc nói với Kim Phi: “Đúng rồi, chàng vịn tường quay về, quần áo xộc xệch..”

“Đừng nói nữa, ta muốn yên tĩnh..." Kim Phi che mặt, không muốn nói chuyện nữa

“Yên Tĩnh? Ta nhớ núi Thiết Quán có vài người tên Yên Tĩnh, chàng đang nhớ cô nào?”

“Đều do ta dạy muội mấy trò đùa không vui này, đừng lấy nó ra trêu ta"

Kim Phi tức giận vỗ vào đầu Đường Tiểu Bắc. Đột nhiên ý thức được gì đó, y ngấng đầu, hô: “Thiên Tâm!”

Bắc Thiên Tâm ôm hắc đao tiến vào: “Tiên sinh, có chuyện gì sao?”

“Cô có nghe thấy lời vừa nấy của Tiểu Bắc không?” Kim Phi hỏi

“Nghe thấy” Bắc Thiên Tâm gật đầu. “Muội ấy nói thật không?” Kim Phi hỏi

Bắc Thiên Tâm chưa kịp trả lời, đã thấy Đường Tiểu Bắc nháy mất liên tục với cô ấy

Kim Phi hỏi Bắc Thiên Tâm, chỉ để quan sát Đường Tiếu Bắc mà thôi.

Hiện tại không cần hỏi, Kim Phi cũng đã biết đáp án. Ồn ào nửa ngày, hóa ra cô nương này trêu mình. “Thiên Tâm, làm phiền cô rồi”

Kim Phi gật đầu với Bắc Thiên Tâm, Bắc Thiên Tầm lập tức. xoay người rời đi.

Đường Tiểu Bắc cũng muốn đi theo, nhưng mới đi được hai bước, đã bị Kim Phi túm lấy cánh tay.

“Tiểu Bắc, đi đâu vậy?”

“Ta đi xem cháo đã chín chưa, bưng lên cho chàng một bát”

Đường Tiểu Bắc chột dạ nói

“Không căn, muội giải thích cho ta trước, ta vịn tường quay. về là có ý gi?" Kim Phi nheo mắt hỏi

“Tướng công, ta chỉ đùa thôi.” “Ngại quá, ta tưởng thật.” Kim Phi dùng sức, kéo Đường Tiểu Bắc vào trong ngực:

“Hôm nay phải giải thích rõ ràng, nếu không ta sẽ để muội vịn tường ra ngo:

Đợi đến khi Kim Phi ra khỏi phòng, mặt trời đã lên rất cao.

Cuối cùng, không biết Đường Tiểu Bác có giải thích rõ ràng hay không, điều khiến cho Bắc Thiên Tâm kinh ngạc là cô ấy. phát hiện dáng đi của Quan Hạ Nhi có gì đó không đúng lầm.

Bắc Thiên Tâm nghĩ không ra, cũng không tiện hỏi

Kim Phi đứng vươn vai trước cửa, đang định gọi Đại Lưu mang đồ ăn lên, thì thấy Đại Lưu vội vàng chạy đến.

“Tiên sinh, Tiểu Ngọc thả bồ câu đưa thư đến, nói ngài về làng gấp”

Từ núi Thiết Quán đến làng Tây Hà rất gần, chưa bao giờ. có chuyện dùng bồ câu đưa thư:

Nhưng vì lần trước làng Tây Hà bị thổ phỉ bao vây, không thể truyền tin tức ra ngoài, nên Tiểu Ngọc đã nuôi vài lồng bồ, câu ở núi Thiết Quán.

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Không thế nào?” Hai mắt Kim Phi mở to.“Chàng không tin, thì ra ngoài hỏi thử xem”Đường Tiểu Bảc liếc Kim Phí: “Bình thường không nhìn ra, chàng còn biết diễn xuất, kết quả mới uống một bát rượu, chàng đã lập tức lộ bản chất, chậc chậc chậc, mấy lời nói kia thật hào hùng”“Ta nói gì?" Kim Phi cảm giác đầu óc quay cuồng.“Không nói gì, chỉ nói những cô nương đã nhận hôn thư thì chính là người nhà họ Kim, nếu thật sự không muốn gả cho người khác thì chàng đều sẽ thu nhận, tuyệt đối sẽ không để bọn họ đói bụng”Đường Tiếu Bắc đến gần Kim Phi, hỏi với vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Tướng công, chàng nghiêm túc ư?”“Trừ việc nói năng linh tinh, ta không làm ra chuyện gì quá đáng chứ?” Kim Phi ôm theo tia hy vọng hỏi“Cái này ta cũng không biết, ta đưa Hạ Nhi tỷ tỷ về nghỉ ngơi, khi ta quay lại, đã không thấy chàng, mãi đến tận đêm khuya mới thấy chàng quay về”'Đường Tiểu Bắc nói với Kim Phi: “Đúng rồi, chàng vịn tường quay về, quần áo xộc xệch..”“Đừng nói nữa, ta muốn yên tĩnh..." Kim Phi che mặt, không muốn nói chuyện nữa“Yên Tĩnh? Ta nhớ núi Thiết Quán có vài người tên Yên Tĩnh, chàng đang nhớ cô nào?”“Đều do ta dạy muội mấy trò đùa không vui này, đừng lấy nó ra trêu ta"Kim Phi tức giận vỗ vào đầu Đường Tiểu Bắc. Đột nhiên ý thức được gì đó, y ngấng đầu, hô: “Thiên Tâm!”Bắc Thiên Tâm ôm hắc đao tiến vào: “Tiên sinh, có chuyện gì sao?”“Cô có nghe thấy lời vừa nấy của Tiểu Bắc không?” Kim Phi hỏi“Nghe thấy” Bắc Thiên Tâm gật đầu. “Muội ấy nói thật không?” Kim Phi hỏiBắc Thiên Tâm chưa kịp trả lời, đã thấy Đường Tiểu Bắc nháy mất liên tục với cô ấyKim Phi hỏi Bắc Thiên Tâm, chỉ để quan sát Đường Tiếu Bắc mà thôi.Hiện tại không cần hỏi, Kim Phi cũng đã biết đáp án. Ồn ào nửa ngày, hóa ra cô nương này trêu mình. “Thiên Tâm, làm phiền cô rồi”Kim Phi gật đầu với Bắc Thiên Tâm, Bắc Thiên Tầm lập tức. xoay người rời đi.Đường Tiểu Bắc cũng muốn đi theo, nhưng mới đi được hai bước, đã bị Kim Phi túm lấy cánh tay.“Tiểu Bắc, đi đâu vậy?”“Ta đi xem cháo đã chín chưa, bưng lên cho chàng một bát”Đường Tiểu Bắc chột dạ nói“Không căn, muội giải thích cho ta trước, ta vịn tường quay. về là có ý gi?" Kim Phi nheo mắt hỏi“Tướng công, ta chỉ đùa thôi.” “Ngại quá, ta tưởng thật.” Kim Phi dùng sức, kéo Đường Tiểu Bắc vào trong ngực:“Hôm nay phải giải thích rõ ràng, nếu không ta sẽ để muội vịn tường ra ngo:Đợi đến khi Kim Phi ra khỏi phòng, mặt trời đã lên rất cao.Cuối cùng, không biết Đường Tiểu Bác có giải thích rõ ràng hay không, điều khiến cho Bắc Thiên Tâm kinh ngạc là cô ấy. phát hiện dáng đi của Quan Hạ Nhi có gì đó không đúng lầm.Bắc Thiên Tâm nghĩ không ra, cũng không tiện hỏiKim Phi đứng vươn vai trước cửa, đang định gọi Đại Lưu mang đồ ăn lên, thì thấy Đại Lưu vội vàng chạy đến.“Tiên sinh, Tiểu Ngọc thả bồ câu đưa thư đến, nói ngài về làng gấp”Từ núi Thiết Quán đến làng Tây Hà rất gần, chưa bao giờ. có chuyện dùng bồ câu đưa thư:Nhưng vì lần trước làng Tây Hà bị thổ phỉ bao vây, không thể truyền tin tức ra ngoài, nên Tiểu Ngọc đã nuôi vài lồng bồ, câu ở núi Thiết Quán.

Chương 1417