Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 97: Chương 97
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Tiêu Kiến Nhân chạy từ bên ngoài vào:“Anh Long, anh Long, ông chủ của chúngtôi đến rồi! Ông ấy muốn gặp anh, uống vớianh vài ly”.“Sao cơ?, Lôi Long ngạc nhiên:“Thật ư?”“Đương nhiên, không chỉ có ông chủLục mà còn có Phi Tứ, Tử gia của ThiênHương Kiểu cũng đang ở ngoài, họ nói mạomuội làm phiến thì không hay lắm nên nóitôi vào thông báo trước một tiếng”.“Tử gia và ông chủ Lục cùng tới, ha ha”.Lôi Long đột nhiên bật cười, cảm thấyrất có thể diện.Ở Thiên Hương Kiểu có mấyai không biết Lục Hoán Kim và Phi Tứ? Haiông lớn đều đến đây chúc mừng sinh nhật,thật sự là quá nề mặt cậu ta.“Anh Long lợi hại quá, hai ông lớn đềuđích thân tối đây uống rượu cùng anh”.“Oa, quà nhiên phó chủ tịch Lôi uy danhlẫy lừng”.Đám bạn học ra sức nịnh nọt, Tô An Khê càng khoa trướng hơn: “Phó chủ tịch Lôi,hay là tha cho hai kẻ này trước đi, ra ngoàigặp hai sếp lớn quan trọng hơn”.“Hai con kiến này lát nữa bảo ông chủLục đuổi ra ngoài chẳng phải là xongchuyện sao?”“An Khê nói đúng, mọi người đi theo tôi,tôi đưa mọi người đi gặp ông chủ Lục HoánKim của Hoạt Sắc Sinh Hương và nhân vậtnổi tiếng ở Thiên Hương Kiểu – Phì Tứ”.Lôi Long đắc ý nói, cậu ta dẫn mọingười đích thân ra ngoài chào đón.So với Phi Tử, Lục Hoán Kim thì TrầnĐức và Đàm Thu là cái thá gì?Lôi Long có thể xử lý hai người đó bấtcứ lúc nào, nhưng hai vị sếp lớn thì khôngphải lúc nào cũng có thể gặp.Phi Tứ và Lục Hoán Kim đã đến, mọingười đều rất kích động, ai cũng muốnđược ra làm quen với hai vị sếp lớn này.Trần Đức ngạc nhiên phát hiện Lâm Daovà Tổng Ngữ Yên không đi ra ngoài, ngaycả Tô An Khê cũng ở lại trong phòng VIP, vìthế anh tò mò hỏi: “Sao mọi người không rangoài xem thừ?”“Hai ông già đó thì có gì đề xem, cònchẳng bằng nhìn hai người.Đàm Thu, hômnay cậu làm tốt lắm”, Lâm Dao giớ ngón cáilên với Đàm Thu.Mặt Đàm Thu thoáng chốc đỏ bừng,đây là lần đầu tiên cậu được bạn học khen,vẻ cứng ngắc khi nãy thoáng chốc bị cuốnđi, cậu ngượng ngùng bảo: “Đều do anhBát Hoang giúp đỡ cả”.“Trần Bát Hoang, hai người ngoài kiakhông phải đèn cạn dầu, đặc biệt là Phì Tứ,hắn ta có liên quan đến thế lực ngầm, anhhãy nhân cơ hội này rồi khỏi đây cùng ĐàmThu đi”, ánh mắt Tống Ngữ Yên có hơi lolắng.“Bà xã, em đang quan tâm tôi à?”“Quan tâm anh? Hừ, tôi chỉ sợ bị bốmắng thôi”, Tổng Ngữ Yên bưởng bình nói:“Còn không mau đi đi?”“Yên tâm, tôi sẽ không sao đâu, làm saotôi nỡ rời xa em chứ?”, Trần Đức bình tĩnhnói: “Hôm nay tôi tới đây là do Phi Tử mời”.“Anh?”, Tô An Khê trợn tròn mắt: “Đùa gìvậy, Phì Tử mời anh tối? Ha ha, khoác láckhông cần nghĩ trước luôn”.Tô An Khê chưa đi ra ngoài là vì đợi LâmDao và Tống Ngữ Yên, cô à chẳng thèm đểtâm đến Trần Đức: “Ngữ Yên, đừng lãng phínước bọt với tên tự kiêu tự đại này nữa.Đi,chúng ta mau ra ngoài, nếu không sẽkhông kịp mất”.Tô An Khê nửa lôi nửa kéo, cùng LâmDao và Tổng Ngữ Yên đi ra ngoài.“Sao Tô An Khê cứ nhằm vào chúng tathế nhì?”, Đàm Thu cạn lời.Trần Đức không bình luận gì về Tô AnKhê mà chỉ nói với Đàm Thu rằng: “Đổ ăn ởđây rất ngon, cậu có muốn ăn cùngkhông?”
Tiêu Kiến Nhân chạy từ bên ngoài vào:
“Anh Long, anh Long, ông chủ của chúng
tôi đến rồi! Ông ấy muốn gặp anh, uống với
anh vài ly”.
“Sao cơ?, Lôi Long ngạc nhiên:
“Thật ư?”
“Đương nhiên, không chỉ có ông chủ
Lục mà còn có Phi Tứ, Tử gia của Thiên
Hương Kiểu cũng đang ở ngoài, họ nói mạo
muội làm phiến thì không hay lắm nên nói
tôi vào thông báo trước một tiếng”.
“Tử gia và ông chủ Lục cùng tới, ha ha”.
Lôi Long đột nhiên bật cười, cảm thấy
rất có thể diện.
Ở Thiên Hương Kiểu có mấy
ai không biết Lục Hoán Kim và Phi Tứ? Hai
ông lớn đều đến đây chúc mừng sinh nhật,
thật sự là quá nề mặt cậu ta.
“Anh Long lợi hại quá, hai ông lớn đều
đích thân tối đây uống rượu cùng anh”.
“Oa, quà nhiên phó chủ tịch Lôi uy danh
lẫy lừng”.
Đám bạn học ra sức nịnh nọt, Tô An Khê càng khoa trướng hơn: “Phó chủ tịch Lôi,
hay là tha cho hai kẻ này trước đi, ra ngoài
gặp hai sếp lớn quan trọng hơn”.
“Hai con kiến này lát nữa bảo ông chủ
Lục đuổi ra ngoài chẳng phải là xong
chuyện sao?”
“An Khê nói đúng, mọi người đi theo tôi,
tôi đưa mọi người đi gặp ông chủ Lục Hoán
Kim của Hoạt Sắc Sinh Hương và nhân vật
nổi tiếng ở Thiên Hương Kiểu – Phì Tứ”.
Lôi Long đắc ý nói, cậu ta dẫn mọi
người đích thân ra ngoài chào đón.
So với Phi Tử, Lục Hoán Kim thì Trần
Đức và Đàm Thu là cái thá gì?
Lôi Long có thể xử lý hai người đó bất
cứ lúc nào, nhưng hai vị sếp lớn thì không
phải lúc nào cũng có thể gặp.
Phi Tứ và Lục Hoán Kim đã đến, mọi
người đều rất kích động, ai cũng muốn
được ra làm quen với hai vị sếp lớn này.
Trần Đức ngạc nhiên phát hiện Lâm Dao
và Tổng Ngữ Yên không đi ra ngoài, ngay
cả Tô An Khê cũng ở lại trong phòng VIP, vì
thế anh tò mò hỏi: “Sao mọi người không ra
ngoài xem thừ?”
“Hai ông già đó thì có gì đề xem, còn
chẳng bằng nhìn hai người.
Đàm Thu, hôm
nay cậu làm tốt lắm”, Lâm Dao giớ ngón cái
lên với Đàm Thu.
Mặt Đàm Thu thoáng chốc đỏ bừng,
đây là lần đầu tiên cậu được bạn học khen,
vẻ cứng ngắc khi nãy thoáng chốc bị cuốn
đi, cậu ngượng ngùng bảo: “Đều do anh
Bát Hoang giúp đỡ cả”.
“Trần Bát Hoang, hai người ngoài kia
không phải đèn cạn dầu, đặc biệt là Phì Tứ,
hắn ta có liên quan đến thế lực ngầm, anh
hãy nhân cơ hội này rồi khỏi đây cùng Đàm
Thu đi”, ánh mắt Tống Ngữ Yên có hơi lo
lắng.
“Bà xã, em đang quan tâm tôi à?”
“Quan tâm anh? Hừ, tôi chỉ sợ bị bố
mắng thôi”, Tổng Ngữ Yên bưởng bình nói:
“Còn không mau đi đi?”
“Yên tâm, tôi sẽ không sao đâu, làm sao
tôi nỡ rời xa em chứ?”, Trần Đức bình tĩnh
nói: “Hôm nay tôi tới đây là do Phi Tử mời”.
“Anh?”, Tô An Khê trợn tròn mắt: “Đùa gì
vậy, Phì Tử mời anh tối? Ha ha, khoác lác
không cần nghĩ trước luôn”.
Tô An Khê chưa đi ra ngoài là vì đợi Lâm
Dao và Tống Ngữ Yên, cô à chẳng thèm để
tâm đến Trần Đức: “Ngữ Yên, đừng lãng phí
nước bọt với tên tự kiêu tự đại này nữa.
Đi,
chúng ta mau ra ngoài, nếu không sẽ
không kịp mất”.
Tô An Khê nửa lôi nửa kéo, cùng Lâm
Dao và Tổng Ngữ Yên đi ra ngoài.
“Sao Tô An Khê cứ nhằm vào chúng ta
thế nhì?”, Đàm Thu cạn lời.
Trần Đức không bình luận gì về Tô An
Khê mà chỉ nói với Đàm Thu rằng: “Đổ ăn ở
đây rất ngon, cậu có muốn ăn cùng
không?”
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Tiêu Kiến Nhân chạy từ bên ngoài vào:“Anh Long, anh Long, ông chủ của chúngtôi đến rồi! Ông ấy muốn gặp anh, uống vớianh vài ly”.“Sao cơ?, Lôi Long ngạc nhiên:“Thật ư?”“Đương nhiên, không chỉ có ông chủLục mà còn có Phi Tứ, Tử gia của ThiênHương Kiểu cũng đang ở ngoài, họ nói mạomuội làm phiến thì không hay lắm nên nóitôi vào thông báo trước một tiếng”.“Tử gia và ông chủ Lục cùng tới, ha ha”.Lôi Long đột nhiên bật cười, cảm thấyrất có thể diện.Ở Thiên Hương Kiểu có mấyai không biết Lục Hoán Kim và Phi Tứ? Haiông lớn đều đến đây chúc mừng sinh nhật,thật sự là quá nề mặt cậu ta.“Anh Long lợi hại quá, hai ông lớn đềuđích thân tối đây uống rượu cùng anh”.“Oa, quà nhiên phó chủ tịch Lôi uy danhlẫy lừng”.Đám bạn học ra sức nịnh nọt, Tô An Khê càng khoa trướng hơn: “Phó chủ tịch Lôi,hay là tha cho hai kẻ này trước đi, ra ngoàigặp hai sếp lớn quan trọng hơn”.“Hai con kiến này lát nữa bảo ông chủLục đuổi ra ngoài chẳng phải là xongchuyện sao?”“An Khê nói đúng, mọi người đi theo tôi,tôi đưa mọi người đi gặp ông chủ Lục HoánKim của Hoạt Sắc Sinh Hương và nhân vậtnổi tiếng ở Thiên Hương Kiểu – Phì Tứ”.Lôi Long đắc ý nói, cậu ta dẫn mọingười đích thân ra ngoài chào đón.So với Phi Tử, Lục Hoán Kim thì TrầnĐức và Đàm Thu là cái thá gì?Lôi Long có thể xử lý hai người đó bấtcứ lúc nào, nhưng hai vị sếp lớn thì khôngphải lúc nào cũng có thể gặp.Phi Tứ và Lục Hoán Kim đã đến, mọingười đều rất kích động, ai cũng muốnđược ra làm quen với hai vị sếp lớn này.Trần Đức ngạc nhiên phát hiện Lâm Daovà Tổng Ngữ Yên không đi ra ngoài, ngaycả Tô An Khê cũng ở lại trong phòng VIP, vìthế anh tò mò hỏi: “Sao mọi người không rangoài xem thừ?”“Hai ông già đó thì có gì đề xem, cònchẳng bằng nhìn hai người.Đàm Thu, hômnay cậu làm tốt lắm”, Lâm Dao giớ ngón cáilên với Đàm Thu.Mặt Đàm Thu thoáng chốc đỏ bừng,đây là lần đầu tiên cậu được bạn học khen,vẻ cứng ngắc khi nãy thoáng chốc bị cuốnđi, cậu ngượng ngùng bảo: “Đều do anhBát Hoang giúp đỡ cả”.“Trần Bát Hoang, hai người ngoài kiakhông phải đèn cạn dầu, đặc biệt là Phì Tứ,hắn ta có liên quan đến thế lực ngầm, anhhãy nhân cơ hội này rồi khỏi đây cùng ĐàmThu đi”, ánh mắt Tống Ngữ Yên có hơi lolắng.“Bà xã, em đang quan tâm tôi à?”“Quan tâm anh? Hừ, tôi chỉ sợ bị bốmắng thôi”, Tổng Ngữ Yên bưởng bình nói:“Còn không mau đi đi?”“Yên tâm, tôi sẽ không sao đâu, làm saotôi nỡ rời xa em chứ?”, Trần Đức bình tĩnhnói: “Hôm nay tôi tới đây là do Phi Tử mời”.“Anh?”, Tô An Khê trợn tròn mắt: “Đùa gìvậy, Phì Tử mời anh tối? Ha ha, khoác láckhông cần nghĩ trước luôn”.Tô An Khê chưa đi ra ngoài là vì đợi LâmDao và Tống Ngữ Yên, cô à chẳng thèm đểtâm đến Trần Đức: “Ngữ Yên, đừng lãng phínước bọt với tên tự kiêu tự đại này nữa.Đi,chúng ta mau ra ngoài, nếu không sẽkhông kịp mất”.Tô An Khê nửa lôi nửa kéo, cùng LâmDao và Tổng Ngữ Yên đi ra ngoài.“Sao Tô An Khê cứ nhằm vào chúng tathế nhì?”, Đàm Thu cạn lời.Trần Đức không bình luận gì về Tô AnKhê mà chỉ nói với Đàm Thu rằng: “Đổ ăn ởđây rất ngon, cậu có muốn ăn cùngkhông?”