Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 98: Chương 98
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Anh Bát Hoang, chúng ta thật sự khôngđi à?”, Đàm Thu hỏi: “Phi Tứ kia có vềkhông dễ động đến đâu”.Cậu ấy vẫn chưa biết Hoàng Dương làthuộc hạ của Phi Tứ, chỉ biết người mời TrầnĐức đến là người được Hoàng Dương gọi làTứ gia.Cậu chưa nghe nói về Phì Tứ bao giờ,nhưng nhìn vẻ mặt của mấy người phía LôiLong thì biết chắc chắn là một nhân vật lớn.Nói thật thì cậu cũng không tin nhữnglời Trần Đức vừa nói với Tô An Khê.Nếu Trần Đức quen được ông chủ lớnnhư vậy thì sao vẫn ăn mặc giãn di, bìnhthường thế này? Hơn nữa em gái còn đangở bệnh viện mà không mời người tới chămsóc?“Đi cái gì mà đi! Đồ ở đây ngon lắm,không ăn thì phí”.Từ khi phát hiện mắt có điều kỳ lạ, TrầnĐức luôn cảm thấy đói bụng, từ lúc vàophòng đến giờ anh vẫn ăn không ngừng.Khi ba cô gái phía Tô An Khê đi ra, anhlại tiếp tục ăn, dưỡng như không hề hoàngloạn chút nào.“Anh, chúng ta thật sự không chạy trốnsao?”, thấy Trần Đức bình tĩnh như vậy,Đàm Thu lại hỏi.Tuy rằng bây giờ cậu đã thoát khỏi bóngma tự ti, nhưng vẫn biết còn sống là còn hyvọng, nếu thật sự động đến người khôngthể động thì kết quả sẽ rất thàm.“Yên tâm đi, sẽ không có chuyệngì đâu”.Trong lòng Trần Đức không chút gợn sóng, thậm chí anh còn thấy buồn cười.Đàm Thu nhìn dáng vẻ điểm nhiên củaanh, không biết vì sao trong lòng cũng bìnhtinh hơn rất nhiều, giống như cảm xúc củaanh có thể truyền sang cho cậu, vì thế cậucũng bắt đầu ăn ngấu nghiến.Bên ngoài phòng VIP.Lục Hoán Kim và Phi Tử dẫn theo mộtnhóm thuộc hạ rất đông đang đứng chờbên ngoài.Nơi này là địa bàn của họ, cho dù cứ thếđi vào cũng sẽ không có ai nói gì, nhưngnghĩ đến việc Trần Đức đang ở trong, vẫnnên thông báo trước một tiếng rồi vào thìhơn.Hai người lăn lộn trong giang hồ đã lâu,tối đó Trần Đức dễ dàng cứu được người ratừ tay cục trưởng, chỉ dựa vào điểm nàythôi đã có thể thấy được anh chắc chắnkhông phải người bình thường.Họ đã coi Trần Đức là bạn, là quý nhân,vì thế nhất định phải nể mặt.“Tên nhóc Lôi Long thật có phúc, látnữa gặp cậu ta, chúng ta cũng phải kháchsáo một chút”, Phì Tử cười ha hà: “Có thể làm bạn với đại ca, tương lai chắc chắn cóthể thoả sức phát huy”.“Tất nhiên rồi”.Lục Hoán Kim cười bào: “Họ đến rồi”.Khi hai người nói chuyện thì cánh cửaphòng VIP đã mở, Lôi Long dẫn các bạnhọc từ trong đi ra, cậu ta đi đầu tiên, miệngcười rất tươi, cực kỳ đắc ý.“Lôi Long, chờ một chút”, bỗng nhiênTổng Ngữ Yên đang đi ở cuối cùng, bướcnhanh đến trước mặt Lôi Long.“Ngữ Yên, có chuyện gì vậy?”, thấyngười mình thích chủ động nói chuyện vớimình, Lôi Long càng thêm tự tin.“Trần Bát Hoang là người bố tôi chỉđịnh, anh ta là chổng chưa cưới trên danhnghĩa của tôi, tôi hy vọng cậu đừng quáđáng quá, nếu không tự gánh lấy hậu quả”.
“Anh Bát Hoang, chúng ta thật sự không
đi à?”, Đàm Thu hỏi: “Phi Tứ kia có về
không dễ động đến đâu”.
Cậu ấy vẫn chưa biết Hoàng Dương là
thuộc hạ của Phi Tứ, chỉ biết người mời Trần
Đức đến là người được Hoàng Dương gọi là
Tứ gia.
Cậu chưa nghe nói về Phì Tứ bao giờ,
nhưng nhìn vẻ mặt của mấy người phía Lôi
Long thì biết chắc chắn là một nhân vật lớn.
Nói thật thì cậu cũng không tin những
lời Trần Đức vừa nói với Tô An Khê.
Nếu Trần Đức quen được ông chủ lớn
như vậy thì sao vẫn ăn mặc giãn di, bình
thường thế này? Hơn nữa em gái còn đang
ở bệnh viện mà không mời người tới chăm
sóc?
“Đi cái gì mà đi! Đồ ở đây ngon lắm,
không ăn thì phí”.
Từ khi phát hiện mắt có điều kỳ lạ, Trần
Đức luôn cảm thấy đói bụng, từ lúc vào
phòng đến giờ anh vẫn ăn không ngừng.
Khi ba cô gái phía Tô An Khê đi ra, anh
lại tiếp tục ăn, dưỡng như không hề hoàng
loạn chút nào.
“Anh, chúng ta thật sự không chạy trốn
sao?”, thấy Trần Đức bình tĩnh như vậy,
Đàm Thu lại hỏi.
Tuy rằng bây giờ cậu đã thoát khỏi bóng
ma tự ti, nhưng vẫn biết còn sống là còn hy
vọng, nếu thật sự động đến người không
thể động thì kết quả sẽ rất thàm.
“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện
gì đâu”.
Trong lòng Trần Đức không chút gợn sóng, thậm chí anh còn thấy buồn cười.
Đàm Thu nhìn dáng vẻ điểm nhiên của
anh, không biết vì sao trong lòng cũng bình
tinh hơn rất nhiều, giống như cảm xúc của
anh có thể truyền sang cho cậu, vì thế cậu
cũng bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Bên ngoài phòng VIP.
Lục Hoán Kim và Phi Tử dẫn theo một
nhóm thuộc hạ rất đông đang đứng chờ
bên ngoài.
Nơi này là địa bàn của họ, cho dù cứ thế
đi vào cũng sẽ không có ai nói gì, nhưng
nghĩ đến việc Trần Đức đang ở trong, vẫn
nên thông báo trước một tiếng rồi vào thì
hơn.
Hai người lăn lộn trong giang hồ đã lâu,
tối đó Trần Đức dễ dàng cứu được người ra
từ tay cục trưởng, chỉ dựa vào điểm này
thôi đã có thể thấy được anh chắc chắn
không phải người bình thường.
Họ đã coi Trần Đức là bạn, là quý nhân,
vì thế nhất định phải nể mặt.
“Tên nhóc Lôi Long thật có phúc, lát
nữa gặp cậu ta, chúng ta cũng phải khách
sáo một chút”, Phì Tử cười ha hà: “Có thể làm bạn với đại ca, tương lai chắc chắn có
thể thoả sức phát huy”.
“Tất nhiên rồi”.
Lục Hoán Kim cười bào: “Họ đến rồi”.
Khi hai người nói chuyện thì cánh cửa
phòng VIP đã mở, Lôi Long dẫn các bạn
học từ trong đi ra, cậu ta đi đầu tiên, miệng
cười rất tươi, cực kỳ đắc ý.
“Lôi Long, chờ một chút”, bỗng nhiên
Tổng Ngữ Yên đang đi ở cuối cùng, bước
nhanh đến trước mặt Lôi Long.
“Ngữ Yên, có chuyện gì vậy?”, thấy
người mình thích chủ động nói chuyện với
mình, Lôi Long càng thêm tự tin.
“Trần Bát Hoang là người bố tôi chỉ
định, anh ta là chổng chưa cưới trên danh
nghĩa của tôi, tôi hy vọng cậu đừng quá
đáng quá, nếu không tự gánh lấy hậu quả”.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Anh Bát Hoang, chúng ta thật sự khôngđi à?”, Đàm Thu hỏi: “Phi Tứ kia có vềkhông dễ động đến đâu”.Cậu ấy vẫn chưa biết Hoàng Dương làthuộc hạ của Phi Tứ, chỉ biết người mời TrầnĐức đến là người được Hoàng Dương gọi làTứ gia.Cậu chưa nghe nói về Phì Tứ bao giờ,nhưng nhìn vẻ mặt của mấy người phía LôiLong thì biết chắc chắn là một nhân vật lớn.Nói thật thì cậu cũng không tin nhữnglời Trần Đức vừa nói với Tô An Khê.Nếu Trần Đức quen được ông chủ lớnnhư vậy thì sao vẫn ăn mặc giãn di, bìnhthường thế này? Hơn nữa em gái còn đangở bệnh viện mà không mời người tới chămsóc?“Đi cái gì mà đi! Đồ ở đây ngon lắm,không ăn thì phí”.Từ khi phát hiện mắt có điều kỳ lạ, TrầnĐức luôn cảm thấy đói bụng, từ lúc vàophòng đến giờ anh vẫn ăn không ngừng.Khi ba cô gái phía Tô An Khê đi ra, anhlại tiếp tục ăn, dưỡng như không hề hoàngloạn chút nào.“Anh, chúng ta thật sự không chạy trốnsao?”, thấy Trần Đức bình tĩnh như vậy,Đàm Thu lại hỏi.Tuy rằng bây giờ cậu đã thoát khỏi bóngma tự ti, nhưng vẫn biết còn sống là còn hyvọng, nếu thật sự động đến người khôngthể động thì kết quả sẽ rất thàm.“Yên tâm đi, sẽ không có chuyệngì đâu”.Trong lòng Trần Đức không chút gợn sóng, thậm chí anh còn thấy buồn cười.Đàm Thu nhìn dáng vẻ điểm nhiên củaanh, không biết vì sao trong lòng cũng bìnhtinh hơn rất nhiều, giống như cảm xúc củaanh có thể truyền sang cho cậu, vì thế cậucũng bắt đầu ăn ngấu nghiến.Bên ngoài phòng VIP.Lục Hoán Kim và Phi Tử dẫn theo mộtnhóm thuộc hạ rất đông đang đứng chờbên ngoài.Nơi này là địa bàn của họ, cho dù cứ thếđi vào cũng sẽ không có ai nói gì, nhưngnghĩ đến việc Trần Đức đang ở trong, vẫnnên thông báo trước một tiếng rồi vào thìhơn.Hai người lăn lộn trong giang hồ đã lâu,tối đó Trần Đức dễ dàng cứu được người ratừ tay cục trưởng, chỉ dựa vào điểm nàythôi đã có thể thấy được anh chắc chắnkhông phải người bình thường.Họ đã coi Trần Đức là bạn, là quý nhân,vì thế nhất định phải nể mặt.“Tên nhóc Lôi Long thật có phúc, látnữa gặp cậu ta, chúng ta cũng phải kháchsáo một chút”, Phì Tử cười ha hà: “Có thể làm bạn với đại ca, tương lai chắc chắn cóthể thoả sức phát huy”.“Tất nhiên rồi”.Lục Hoán Kim cười bào: “Họ đến rồi”.Khi hai người nói chuyện thì cánh cửaphòng VIP đã mở, Lôi Long dẫn các bạnhọc từ trong đi ra, cậu ta đi đầu tiên, miệngcười rất tươi, cực kỳ đắc ý.“Lôi Long, chờ một chút”, bỗng nhiênTổng Ngữ Yên đang đi ở cuối cùng, bướcnhanh đến trước mặt Lôi Long.“Ngữ Yên, có chuyện gì vậy?”, thấyngười mình thích chủ động nói chuyện vớimình, Lôi Long càng thêm tự tin.“Trần Bát Hoang là người bố tôi chỉđịnh, anh ta là chổng chưa cưới trên danhnghĩa của tôi, tôi hy vọng cậu đừng quáđáng quá, nếu không tự gánh lấy hậu quả”.