Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 131: Chương 131
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Lúc này có ba chiếc xe van đang đậu dưới lầu trongtiểu khu, bên cạnh xe là một đám người đang hút thuốckhông biết đang bàn tán chuyện gì.Nhìn thấy Thái Dũng, tất cả bọn họ đều thu lại vẻ mặtvui cười, đứng sát lại với nhau.Trong đám người, có một người đàn ông chừng bamươi tuổi bước ra, trông thần thái thì chắc hằn là đại cacủa đám người kia, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.“Anh Lộ, tên kia ra ngoài rồi”, một người tiến lên nhìnchằm chằm về phía Thái Dũng: “Có vẻ là không lấy được tiền”.“Hừ, lần này nhất định phải bắt hắn trà tiền.Mẹ nó,hôm qua tao bị thiệt hại nặng nề, hôm nay phải bù lại mớiđược.Nếu hắn không trà tiền thì đánh gãy chân hắn”,người đàn ông được gọi là anh Lộ mắng mò.“Anh Lộ, lần này anh đích thân đến nơi, hắn dámkhông đưa sao?”, tên này lại nói tiếp: “Anh Lộ, hôm quaem đã nhờ anh em gom góp cho anh ít tiền đề mua mộtchiếc xe mới, anh cũng đừng quá buồn nữa, sông có lúcngười có khúc, tên khốn Hoàng Dương kia nhất định sẽgặp báo ứng thôi”.“Haha, chỉ có mày hiểu chuyện”.Người đàn ông này không ai khác chính là Lộ TùngMinh, kè đã dọa dẫm Trần Đức trong bệnh viện ngày hômqua.Hắn vốn là một thù lĩnh nhỏ của thế lực ngầm.Tuythân phận không bằng Hoàng Dương nhưng loại ngườinhư Thái Dũng cũng chỉ xứng xách dép cho hắn.Vài ngày trước, Thái Dũng chạy đến sòng bạcdo hắn phụ trách làm chuyện gian dối bị bắt được.Lộ Tùng Minh cũng đã tìm hiểu về tình hình của TháiDũng, hắn muốn nổi tiếng giang hồ, nhưng đã lăn lộn hơnmười năm rồi vẫn không làm nên tên tuổi gì cà, còn suốtngày giả vờ già vịt, huênh hoang khoác lác khắp nơi.Nếu không phải hắn biết anh ta có một cô vợ và haicăn nhà, có thể kiếm được ít tiền thì dựa vào chuyện giandối kia đã có thể chặt đứt hai cánh tay của anh ta rồi.“Đại ca Lộ!”Từ xa Thái Dũng cùng với bốn đứa đàn em hối hà chạyvề phía gần Lộ Tùng Minh, anh ta cúi thấp đầu chào, thayđổi dáng vè vênh váo trước đây: “Đại ca Lộ, anh nhất địnhphải làm chủ cho em!”“Không lấy được tiền?”, vẻ mặt Lộ Tùng Minh lạnhlùng hỏi.“Đại ca Lộ, không phải em không lấy tiền, à đàn bà kiađang định đưa tiền cho em, nhưng có một thằng oắt conđã ngăn lại, còn đánh em và đám đàn em một trận”.“Thằng oắt con đó rất có bản lĩnh, em cũng khôngphải đối thủ của hắn”, Thái Dũng dè dặt nói: “Em thật sựlà không còn cách nào khác, chỉ có thể đến tìm anh thôi”.“Ó, vợ mày đồng ý đưa mày nhiêu tiền?”“Ba triệu”, Thái Dũng không nói thật, trong lòng tínhtoán muốn để dành một ít tiền cho bàn thân.“Ba triệu?”Một tia tham lam lóe lên trong mắt Lộ Tùng Minh,nhưng không thể hiện ra ngoài rõ ràng:“Ba triệu, chỉ đủ bồi thường tồn thất cho bọn tao màthôi, nếu muốn tao ra tay thì phải thêm hai triệu, nếu nhưcó năm triệu, tao sẽ đích thân dẫn người lên xem thừ”.“Nếu không thể lấy được con số này thì mày tự mìnhgiải quyết đi”, hôm qua bị Trần Đức đánh gãy ba chiếcrăng nên bây giờ nói chuyện có hơi thông gió, Lộ TùngMinh cực kỳ không quen, tay hắn bất giác sờ vào vị trí đó.Hàm răng đau nhức khiến hắn nhớ lại cái tát của TrầnĐức ngày hôm qua, da đầu có chút tê dại.
Lúc này có ba chiếc xe van đang đậu dưới lầu trong
tiểu khu, bên cạnh xe là một đám người đang hút thuốc
không biết đang bàn tán chuyện gì.
Nhìn thấy Thái Dũng, tất cả bọn họ đều thu lại vẻ mặt
vui cười, đứng sát lại với nhau.
Trong đám người, có một người đàn ông chừng ba
mươi tuổi bước ra, trông thần thái thì chắc hằn là đại ca
của đám người kia, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
“Anh Lộ, tên kia ra ngoài rồi”, một người tiến lên nhìn
chằm chằm về phía Thái Dũng: “Có vẻ là không lấy được tiền”.
“Hừ, lần này nhất định phải bắt hắn trà tiền.
Mẹ nó,
hôm qua tao bị thiệt hại nặng nề, hôm nay phải bù lại mới
được.
Nếu hắn không trà tiền thì đánh gãy chân hắn”,
người đàn ông được gọi là anh Lộ mắng mò.
“Anh Lộ, lần này anh đích thân đến nơi, hắn dám
không đưa sao?”, tên này lại nói tiếp: “Anh Lộ, hôm qua
em đã nhờ anh em gom góp cho anh ít tiền đề mua một
chiếc xe mới, anh cũng đừng quá buồn nữa, sông có lúc
người có khúc, tên khốn Hoàng Dương kia nhất định sẽ
gặp báo ứng thôi”.
“Haha, chỉ có mày hiểu chuyện”.
Người đàn ông này không ai khác chính là Lộ Tùng
Minh, kè đã dọa dẫm Trần Đức trong bệnh viện ngày hôm
qua.
Hắn vốn là một thù lĩnh nhỏ của thế lực ngầm.
Tuy
thân phận không bằng Hoàng Dương nhưng loại người
như Thái Dũng cũng chỉ xứng xách dép cho hắn.
Vài ngày trước, Thái Dũng chạy đến sòng bạc
do hắn phụ trách làm chuyện gian dối bị bắt được.
Lộ Tùng Minh cũng đã tìm hiểu về tình hình của Thái
Dũng, hắn muốn nổi tiếng giang hồ, nhưng đã lăn lộn hơn
mười năm rồi vẫn không làm nên tên tuổi gì cà, còn suốt
ngày giả vờ già vịt, huênh hoang khoác lác khắp nơi.
Nếu không phải hắn biết anh ta có một cô vợ và hai
căn nhà, có thể kiếm được ít tiền thì dựa vào chuyện gian
dối kia đã có thể chặt đứt hai cánh tay của anh ta rồi.
“Đại ca Lộ!”
Từ xa Thái Dũng cùng với bốn đứa đàn em hối hà chạy
về phía gần Lộ Tùng Minh, anh ta cúi thấp đầu chào, thay
đổi dáng vè vênh váo trước đây: “Đại ca Lộ, anh nhất định
phải làm chủ cho em!”
“Không lấy được tiền?”, vẻ mặt Lộ Tùng Minh lạnh
lùng hỏi.
“Đại ca Lộ, không phải em không lấy tiền, à đàn bà kia
đang định đưa tiền cho em, nhưng có một thằng oắt con
đã ngăn lại, còn đánh em và đám đàn em một trận”.
“Thằng oắt con đó rất có bản lĩnh, em cũng không
phải đối thủ của hắn”, Thái Dũng dè dặt nói: “Em thật sự
là không còn cách nào khác, chỉ có thể đến tìm anh thôi”.
“Ó, vợ mày đồng ý đưa mày nhiêu tiền?”
“Ba triệu”, Thái Dũng không nói thật, trong lòng tính
toán muốn để dành một ít tiền cho bàn thân.
“Ba triệu?”
Một tia tham lam lóe lên trong mắt Lộ Tùng Minh,
nhưng không thể hiện ra ngoài rõ ràng:
“Ba triệu, chỉ đủ bồi thường tồn thất cho bọn tao mà
thôi, nếu muốn tao ra tay thì phải thêm hai triệu, nếu như
có năm triệu, tao sẽ đích thân dẫn người lên xem thừ”.
“Nếu không thể lấy được con số này thì mày tự mình
giải quyết đi”, hôm qua bị Trần Đức đánh gãy ba chiếc
răng nên bây giờ nói chuyện có hơi thông gió, Lộ Tùng
Minh cực kỳ không quen, tay hắn bất giác sờ vào vị trí đó.
Hàm răng đau nhức khiến hắn nhớ lại cái tát của Trần
Đức ngày hôm qua, da đầu có chút tê dại.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Lúc này có ba chiếc xe van đang đậu dưới lầu trongtiểu khu, bên cạnh xe là một đám người đang hút thuốckhông biết đang bàn tán chuyện gì.Nhìn thấy Thái Dũng, tất cả bọn họ đều thu lại vẻ mặtvui cười, đứng sát lại với nhau.Trong đám người, có một người đàn ông chừng bamươi tuổi bước ra, trông thần thái thì chắc hằn là đại cacủa đám người kia, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.“Anh Lộ, tên kia ra ngoài rồi”, một người tiến lên nhìnchằm chằm về phía Thái Dũng: “Có vẻ là không lấy được tiền”.“Hừ, lần này nhất định phải bắt hắn trà tiền.Mẹ nó,hôm qua tao bị thiệt hại nặng nề, hôm nay phải bù lại mớiđược.Nếu hắn không trà tiền thì đánh gãy chân hắn”,người đàn ông được gọi là anh Lộ mắng mò.“Anh Lộ, lần này anh đích thân đến nơi, hắn dámkhông đưa sao?”, tên này lại nói tiếp: “Anh Lộ, hôm quaem đã nhờ anh em gom góp cho anh ít tiền đề mua mộtchiếc xe mới, anh cũng đừng quá buồn nữa, sông có lúcngười có khúc, tên khốn Hoàng Dương kia nhất định sẽgặp báo ứng thôi”.“Haha, chỉ có mày hiểu chuyện”.Người đàn ông này không ai khác chính là Lộ TùngMinh, kè đã dọa dẫm Trần Đức trong bệnh viện ngày hômqua.Hắn vốn là một thù lĩnh nhỏ của thế lực ngầm.Tuythân phận không bằng Hoàng Dương nhưng loại ngườinhư Thái Dũng cũng chỉ xứng xách dép cho hắn.Vài ngày trước, Thái Dũng chạy đến sòng bạcdo hắn phụ trách làm chuyện gian dối bị bắt được.Lộ Tùng Minh cũng đã tìm hiểu về tình hình của TháiDũng, hắn muốn nổi tiếng giang hồ, nhưng đã lăn lộn hơnmười năm rồi vẫn không làm nên tên tuổi gì cà, còn suốtngày giả vờ già vịt, huênh hoang khoác lác khắp nơi.Nếu không phải hắn biết anh ta có một cô vợ và haicăn nhà, có thể kiếm được ít tiền thì dựa vào chuyện giandối kia đã có thể chặt đứt hai cánh tay của anh ta rồi.“Đại ca Lộ!”Từ xa Thái Dũng cùng với bốn đứa đàn em hối hà chạyvề phía gần Lộ Tùng Minh, anh ta cúi thấp đầu chào, thayđổi dáng vè vênh váo trước đây: “Đại ca Lộ, anh nhất địnhphải làm chủ cho em!”“Không lấy được tiền?”, vẻ mặt Lộ Tùng Minh lạnhlùng hỏi.“Đại ca Lộ, không phải em không lấy tiền, à đàn bà kiađang định đưa tiền cho em, nhưng có một thằng oắt conđã ngăn lại, còn đánh em và đám đàn em một trận”.“Thằng oắt con đó rất có bản lĩnh, em cũng khôngphải đối thủ của hắn”, Thái Dũng dè dặt nói: “Em thật sựlà không còn cách nào khác, chỉ có thể đến tìm anh thôi”.“Ó, vợ mày đồng ý đưa mày nhiêu tiền?”“Ba triệu”, Thái Dũng không nói thật, trong lòng tínhtoán muốn để dành một ít tiền cho bàn thân.“Ba triệu?”Một tia tham lam lóe lên trong mắt Lộ Tùng Minh,nhưng không thể hiện ra ngoài rõ ràng:“Ba triệu, chỉ đủ bồi thường tồn thất cho bọn tao màthôi, nếu muốn tao ra tay thì phải thêm hai triệu, nếu nhưcó năm triệu, tao sẽ đích thân dẫn người lên xem thừ”.“Nếu không thể lấy được con số này thì mày tự mìnhgiải quyết đi”, hôm qua bị Trần Đức đánh gãy ba chiếcrăng nên bây giờ nói chuyện có hơi thông gió, Lộ TùngMinh cực kỳ không quen, tay hắn bất giác sờ vào vị trí đó.Hàm răng đau nhức khiến hắn nhớ lại cái tát của TrầnĐức ngày hôm qua, da đầu có chút tê dại.