Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 134: Chương 134
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Lộ Tùng Minh đạp một cú vào bụng dưới Thái Dũng:“Đi, tao không đánh, tự mày đi qua xin lỗi anh Trần, nhanhlên!”Thái Dũng có vóc người cao lớn, thô kệch, rõ ràngtrông rất khôi ngô oai vệ, nhưng lúc này anh ta đã sớm bịdọa mất mật, căn bản không dám phản kháng.Nếu anh ta phản kháng, không biết cái tên Lộ TùngMinh độc ác này sẽ làm gì nữa.Thái Dũng run lầy bẩy bước đến trước mặt Trần Đức,nhỏ giọng nói:“Thật… thật xin lỗi!”“Quỳ xuống nói!”, Lộ Tùng Minh quát.“Bịch!”Thái Dũng bị dọa, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ sụpxuống: “Anh Trần, thật xin lỗi, tôi sai rồi, xin anh tha thứcho tôi!”Trần Đức thờ ơ không đáp, anh thật sự không biếtThái Dũng đã tu mấy kiếp mà có được phúc phận lớn nhưvậy, có thể lấy được một người phụ nữ như Diêm ThanhNhã làm vợ.Vậy là anh ta lại không biết quý trọng.Anh không có tâm tư so đo cùng loại người như hắn,liền quay sang hòi Diêm Thanh Nhã: “Có đơn ly hôn đókhông?”“Có!”, Diêm Thanh Nhã vội gật đầu.Hôm nay, cô ta vốn muốn dùng tiền để chấm dứt vớiThái Dũng, nên vẫn luôn mang theo đơn ly hôn bên người.Diêm Thanh Nhã vội vàng lấy đơn ly hôn cùng một câyviết từ trong túi ra.Trần Đức nhận lấy, đọc lướt qua rồi ném tờ đơn kiacùng với bút đến trước mặt Thái Dũng: “Ký tên!”“Tôi…”, Thái Dũng muốn nói lại thôi, nếu ký thì hắn sẽkhông bao giờ lấy được tiền nữa.“Thất thần làm gì, má nó, mày bị điếc à? Bảo mày kýthì ký đi!”, Lộ Tùng Minh nổi giận mắng.Thái Dũng bị dọa run lập cập, vội vàng ký tên lên giấy,để đàm bảo, Diêm Thanh Nhã còn lấy ra một con dấu,sau đó yêu cầu Thái Dũng in dấu vân tay lên.“Ting..”Đúng lúc này, điện thoại của Trần Đức đột nhiên reovang.Là giáo viên của Từ Hàm – Liễu Như Nguyệt – gọiđến.“Anh Trần, anh mau đến bệnh viện một chuyến!”Vừa tiếp điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọngnói đầy lo lắng của Liễu Như Nguyệt.Một câu của cô ấy khiến tim Trần Đức vọt lên đến cổhọng, chuyện có liên quan đến Từ Hàm mới là điều TrầnĐức để tâm nhất.“Cô Liễu, đã xảy ra chuyện gì?”, Trần Đức hỏi.“Um, năm phút trước, Từ Hàm đột nhiên té xỉu, bệnhtình chuyển biến nặng, hiện đang tiếp tục làm giài phẫu.Bên này đã tìm được tùy sống thích hợp, chỉ còn chờ anhtới ký tên nữa thôi!”“Cái gì?”Trần Đức biến sắc: “Được, cô bảo bác sĩ chuẩn bị sẵnsàng đi, tôi qua đó ngay!”Chuyện của Từ Hàm không thể chậm trễ được, TrầnĐức không có thời gian lãng phí với Thái Dũng.Anh bước nhanh đến trước mặt Thái Dũng, nắm lấy cổáo anh ta, cánh tay dùng sức nhấc anh ta lên khỏi mặt đất.Cùng lúc đó, trên người anh tòa ra hơi thờ cực kỳkh*ng b*, nhiệt độ xung quanh thoáng chốc giảm xuống.“Sau này mày còn dám quấy rối chị Thanh Nhã thì tựgánh lấy hậu quà, hiểu chưa hà?”Thái Dũng bị bóp chặt cổ, sắp không thờ nổi,anh ta liên tục giãy dụa, nghe được những lời của Trần Đức, liềngật đầu lia lịa, trong lòng hoàng sợ cùng cực.
Lộ Tùng Minh đạp một cú vào bụng dưới Thái Dũng:
“Đi, tao không đánh, tự mày đi qua xin lỗi anh Trần, nhanh
lên!”
Thái Dũng có vóc người cao lớn, thô kệch, rõ ràng
trông rất khôi ngô oai vệ, nhưng lúc này anh ta đã sớm bị
dọa mất mật, căn bản không dám phản kháng.
Nếu anh ta phản kháng, không biết cái tên Lộ Tùng
Minh độc ác này sẽ làm gì nữa.
Thái Dũng run lầy bẩy bước đến trước mặt Trần Đức,
nhỏ giọng nói:
“Thật… thật xin lỗi!”
“Quỳ xuống nói!”, Lộ Tùng Minh quát.
“Bịch!”
Thái Dũng bị dọa, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ sụp
xuống: “Anh Trần, thật xin lỗi, tôi sai rồi, xin anh tha thứ
cho tôi!”
Trần Đức thờ ơ không đáp, anh thật sự không biết
Thái Dũng đã tu mấy kiếp mà có được phúc phận lớn như
vậy, có thể lấy được một người phụ nữ như Diêm Thanh
Nhã làm vợ.
Vậy là anh ta lại không biết quý trọng.
Anh không có tâm tư so đo cùng loại người như hắn,
liền quay sang hòi Diêm Thanh Nhã: “Có đơn ly hôn đó
không?”
“Có!”, Diêm Thanh Nhã vội gật đầu.
Hôm nay, cô ta vốn muốn dùng tiền để chấm dứt với
Thái Dũng, nên vẫn luôn mang theo đơn ly hôn bên người.
Diêm Thanh Nhã vội vàng lấy đơn ly hôn cùng một cây
viết từ trong túi ra.
Trần Đức nhận lấy, đọc lướt qua rồi ném tờ đơn kia
cùng với bút đến trước mặt Thái Dũng: “Ký tên!”
“Tôi…”, Thái Dũng muốn nói lại thôi, nếu ký thì hắn sẽ
không bao giờ lấy được tiền nữa.
“Thất thần làm gì, má nó, mày bị điếc à? Bảo mày ký
thì ký đi!”, Lộ Tùng Minh nổi giận mắng.
Thái Dũng bị dọa run lập cập, vội vàng ký tên lên giấy,
để đàm bảo, Diêm Thanh Nhã còn lấy ra một con dấu,
sau đó yêu cầu Thái Dũng in dấu vân tay lên.
“Ting.
.
”
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Đức đột nhiên reo
vang.
Là giáo viên của Từ Hàm – Liễu Như Nguyệt – gọi
đến.
“Anh Trần, anh mau đến bệnh viện một chuyến!”
Vừa tiếp điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng
nói đầy lo lắng của Liễu Như Nguyệt.
Một câu của cô ấy khiến tim Trần Đức vọt lên đến cổ
họng, chuyện có liên quan đến Từ Hàm mới là điều Trần
Đức để tâm nhất.
“Cô Liễu, đã xảy ra chuyện gì?”, Trần Đức hỏi.
“Um, năm phút trước, Từ Hàm đột nhiên té xỉu, bệnh
tình chuyển biến nặng, hiện đang tiếp tục làm giài phẫu.
Bên này đã tìm được tùy sống thích hợp, chỉ còn chờ anh
tới ký tên nữa thôi!”
“Cái gì?”
Trần Đức biến sắc: “Được, cô bảo bác sĩ chuẩn bị sẵn
sàng đi, tôi qua đó ngay!”
Chuyện của Từ Hàm không thể chậm trễ được, Trần
Đức không có thời gian lãng phí với Thái Dũng.
Anh bước nhanh đến trước mặt Thái Dũng, nắm lấy cổ
áo anh ta, cánh tay dùng sức nhấc anh ta lên khỏi mặt đất.
Cùng lúc đó, trên người anh tòa ra hơi thờ cực kỳ
kh*ng b*, nhiệt độ xung quanh thoáng chốc giảm xuống.
“Sau này mày còn dám quấy rối chị Thanh Nhã thì tự
gánh lấy hậu quà, hiểu chưa hà?”
Thái Dũng bị bóp chặt cổ, sắp không thờ nổi,
anh ta liên tục giãy dụa, nghe được những lời của Trần Đức, liền
gật đầu lia lịa, trong lòng hoàng sợ cùng cực.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Lộ Tùng Minh đạp một cú vào bụng dưới Thái Dũng:“Đi, tao không đánh, tự mày đi qua xin lỗi anh Trần, nhanhlên!”Thái Dũng có vóc người cao lớn, thô kệch, rõ ràngtrông rất khôi ngô oai vệ, nhưng lúc này anh ta đã sớm bịdọa mất mật, căn bản không dám phản kháng.Nếu anh ta phản kháng, không biết cái tên Lộ TùngMinh độc ác này sẽ làm gì nữa.Thái Dũng run lầy bẩy bước đến trước mặt Trần Đức,nhỏ giọng nói:“Thật… thật xin lỗi!”“Quỳ xuống nói!”, Lộ Tùng Minh quát.“Bịch!”Thái Dũng bị dọa, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ sụpxuống: “Anh Trần, thật xin lỗi, tôi sai rồi, xin anh tha thứcho tôi!”Trần Đức thờ ơ không đáp, anh thật sự không biếtThái Dũng đã tu mấy kiếp mà có được phúc phận lớn nhưvậy, có thể lấy được một người phụ nữ như Diêm ThanhNhã làm vợ.Vậy là anh ta lại không biết quý trọng.Anh không có tâm tư so đo cùng loại người như hắn,liền quay sang hòi Diêm Thanh Nhã: “Có đơn ly hôn đókhông?”“Có!”, Diêm Thanh Nhã vội gật đầu.Hôm nay, cô ta vốn muốn dùng tiền để chấm dứt vớiThái Dũng, nên vẫn luôn mang theo đơn ly hôn bên người.Diêm Thanh Nhã vội vàng lấy đơn ly hôn cùng một câyviết từ trong túi ra.Trần Đức nhận lấy, đọc lướt qua rồi ném tờ đơn kiacùng với bút đến trước mặt Thái Dũng: “Ký tên!”“Tôi…”, Thái Dũng muốn nói lại thôi, nếu ký thì hắn sẽkhông bao giờ lấy được tiền nữa.“Thất thần làm gì, má nó, mày bị điếc à? Bảo mày kýthì ký đi!”, Lộ Tùng Minh nổi giận mắng.Thái Dũng bị dọa run lập cập, vội vàng ký tên lên giấy,để đàm bảo, Diêm Thanh Nhã còn lấy ra một con dấu,sau đó yêu cầu Thái Dũng in dấu vân tay lên.“Ting..”Đúng lúc này, điện thoại của Trần Đức đột nhiên reovang.Là giáo viên của Từ Hàm – Liễu Như Nguyệt – gọiđến.“Anh Trần, anh mau đến bệnh viện một chuyến!”Vừa tiếp điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọngnói đầy lo lắng của Liễu Như Nguyệt.Một câu của cô ấy khiến tim Trần Đức vọt lên đến cổhọng, chuyện có liên quan đến Từ Hàm mới là điều TrầnĐức để tâm nhất.“Cô Liễu, đã xảy ra chuyện gì?”, Trần Đức hỏi.“Um, năm phút trước, Từ Hàm đột nhiên té xỉu, bệnhtình chuyển biến nặng, hiện đang tiếp tục làm giài phẫu.Bên này đã tìm được tùy sống thích hợp, chỉ còn chờ anhtới ký tên nữa thôi!”“Cái gì?”Trần Đức biến sắc: “Được, cô bảo bác sĩ chuẩn bị sẵnsàng đi, tôi qua đó ngay!”Chuyện của Từ Hàm không thể chậm trễ được, TrầnĐức không có thời gian lãng phí với Thái Dũng.Anh bước nhanh đến trước mặt Thái Dũng, nắm lấy cổáo anh ta, cánh tay dùng sức nhấc anh ta lên khỏi mặt đất.Cùng lúc đó, trên người anh tòa ra hơi thờ cực kỳkh*ng b*, nhiệt độ xung quanh thoáng chốc giảm xuống.“Sau này mày còn dám quấy rối chị Thanh Nhã thì tựgánh lấy hậu quà, hiểu chưa hà?”Thái Dũng bị bóp chặt cổ, sắp không thờ nổi,anh ta liên tục giãy dụa, nghe được những lời của Trần Đức, liềngật đầu lia lịa, trong lòng hoàng sợ cùng cực.