Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 135: Chương 135
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Ánh mắt Trần Đức quá đáng sợ, chỉ cần anh ta dámnói không, e là sẽ bị người này g**t ch*t ngay tại chỗ.Cặp mắt kia hệt như ác ma, khiến anh ta sởn gai ốc.“Hừ!”Trần Đức buông Thái Dũng ra, không thèm liec nhìnanh ta, mà quay sang Lộ Tùng Minh: “Trông chừng hắn,đợi ký xong rồi hãy đi, biết không?”“Được, tôi hiểu rồi!”, Lộ Tùng Minh nói: “Anh Trần, anhđịnh đi à, có cần tôi tiễn không?“Um!”Trần Đức gật đầu, không từ chối Lộ Tùng Minh, hắnliền sắp xếp một tên đàn em cho Trần Đức.“Chị Thanh Nhã, tôi muốn đến bệnh viện thăm TừHàm, nếu ở đây xảy ra chuyện gì, chị cứ gọi điện cho tôi!”“Được”.Diêm Thanh Nhã gật đầu: “Cậu đi nhanh đi, Từ Hàmquan trọng hơn”.Trần Đức chào tạm biệt, rồi vội vã rời đi, có Lộ TùngMinh ở lại, anh tin Thái Dũng sẽ không dám ho he phảnkháng.Sự thật cũng đúng như thế.Dưới sự giám sát của Lộ Tùng Minh, Thái Dũng ngoanngoãn ký tên và quỳ gối xuống xin lỗi Diêm Thanh Nhã,Diêm Thanh Nhã hung hăng cho hắn mấy cái bạt tai, coinhư trút giận cho mình và cho con gái suốt mấy năm qua.“Từ nay về sau, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa!”Sau khi Thái Dũng ra khỏi cửa, Diêm Thanh Nhãkhách sáo cảm ơn Lộ Tùng Minh giúp đỡ, Lộ Tùng Minhnói: “Chị đừng cảm ơn tôi, chỉ cần càm ơn anh Trần làđược, thật ra hôm nay tôi đen là để dòi no, nếu khôngphải hắn…”Lộ Tùng Minh bỏ lừng câu nói, nếu nói nữa sẽ cóthêm cảm xúc dây dưa, hắn sẽ không dừng lại được, thếnên vội tạm biệt bỏ đi, lúc sắp đi còn lôi theo cả TháiDũng.Ba triệu của Thái Düng, hắn không định sẽ bò qua,phải khiến Thái Dũng nhà ra bằng đưoc, không thì chặtphứt hai tay hắn ta.Khi bóng lưng họ đều đã đi khuất, Diêm Thanh Nhãthở dài một hơi, thật sự là Trần Đức đã giúp cô ta giải quyết rắc rối, đây là điều cô ta không ngờ tới“Không biết cậu thanh niên đó rốt cuộc vai về lớncỡ nào”.Diêm Thanh Nhã thẩm nhù trong lòng, ở chung nhàvới Trần Đức ba tháng, mặc dù cuộc sống của anh trôiqua rất bình thường, nhưng thinh thoàng hai người nóichuyện với nhau, trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết,Trần Đức hoàn toàn không đơn giản.Qua chuyện ngày hôm nay, cô ta càng cùng cố suynghĩ này.Trong đầu, hình ảnh cậu thanh niên đó không ngừngxuất hiện, nội tâm vốn đã lắng đọng nhiều năm của DiễmThanh Nhã lúc này lại sôi động hần lên, rõ ràng Trần Đứcvừa rời đi, có ta đã trông ngóng gặp lại anh rồi.Trên đường đến bệnh viện thành phố Tần, Trần Đứcgiục thuộc hạ của Lộ Tùng Minh tăng tốc, suốt quãngđường chạy tốc độ cao không ngừng nghĩ.Anh nhanh chóng có mặt tại bệnh viện, sải bước đithẳng lên tắng Từ Hàm đang nằm.Lúc này Liễu Như Nguyệt đang đứng trong hành lang,chờ đợi anh trong lo lắng, Từ Hàm đã được đấy vàophòng phẫu thuật, không có chữ ký của anh thi khôngthể thực hiện ca mố.Nhin thấy Trần Đức đến nơi, cô vội vàng chạy lên đồn:“Anh Trần.“Từ Hàm sao rồi”, Trần Đức hòi.
Ánh mắt Trần Đức quá đáng sợ, chỉ cần anh ta dám
nói không, e là sẽ bị người này g**t ch*t ngay tại chỗ.
Cặp mắt kia hệt như ác ma, khiến anh ta sởn gai ốc.
“Hừ!”
Trần Đức buông Thái Dũng ra, không thèm liec nhìn
anh ta, mà quay sang Lộ Tùng Minh: “Trông chừng hắn,
đợi ký xong rồi hãy đi, biết không?”
“Được, tôi hiểu rồi!”, Lộ Tùng Minh nói: “Anh Trần, anh
định đi à, có cần tôi tiễn không?
“Um!”
Trần Đức gật đầu, không từ chối Lộ Tùng Minh, hắn
liền sắp xếp một tên đàn em cho Trần Đức.
“Chị Thanh Nhã, tôi muốn đến bệnh viện thăm Từ
Hàm, nếu ở đây xảy ra chuyện gì, chị cứ gọi điện cho tôi!”
“Được”.
Diêm Thanh Nhã gật đầu: “Cậu đi nhanh đi, Từ Hàm
quan trọng hơn”.
Trần Đức chào tạm biệt, rồi vội vã rời đi, có Lộ Tùng
Minh ở lại, anh tin Thái Dũng sẽ không dám ho he phản
kháng.
Sự thật cũng đúng như thế.
Dưới sự giám sát của Lộ Tùng Minh, Thái Dũng ngoan
ngoãn ký tên và quỳ gối xuống xin lỗi Diêm Thanh Nhã,
Diêm Thanh Nhã hung hăng cho hắn mấy cái bạt tai, coi
như trút giận cho mình và cho con gái suốt mấy năm qua.
“Từ nay về sau, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa!”
Sau khi Thái Dũng ra khỏi cửa, Diêm Thanh Nhã
khách sáo cảm ơn Lộ Tùng Minh giúp đỡ, Lộ Tùng Minh
nói: “Chị đừng cảm ơn tôi, chỉ cần càm ơn anh Trần là
được, thật ra hôm nay tôi đen là để dòi no, nếu không
phải hắn…”
Lộ Tùng Minh bỏ lừng câu nói, nếu nói nữa sẽ có
thêm cảm xúc dây dưa, hắn sẽ không dừng lại được, thế
nên vội tạm biệt bỏ đi, lúc sắp đi còn lôi theo cả Thái
Dũng.
Ba triệu của Thái Düng, hắn không định sẽ bò qua,
phải khiến Thái Dũng nhà ra bằng đưoc, không thì chặt
phứt hai tay hắn ta.
Khi bóng lưng họ đều đã đi khuất, Diêm Thanh Nhã
thở dài một hơi, thật sự là Trần Đức đã giúp cô ta giải quyết rắc rối, đây là điều cô ta không ngờ tới
“Không biết cậu thanh niên đó rốt cuộc vai về lớn
cỡ nào”.
Diêm Thanh Nhã thẩm nhù trong lòng, ở chung nhà
với Trần Đức ba tháng, mặc dù cuộc sống của anh trôi
qua rất bình thường, nhưng thinh thoàng hai người nói
chuyện với nhau, trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết,
Trần Đức hoàn toàn không đơn giản.
Qua chuyện ngày hôm nay, cô ta càng cùng cố suy
nghĩ này.
Trong đầu, hình ảnh cậu thanh niên đó không ngừng
xuất hiện, nội tâm vốn đã lắng đọng nhiều năm của Diễm
Thanh Nhã lúc này lại sôi động hần lên, rõ ràng Trần Đức
vừa rời đi, có ta đã trông ngóng gặp lại anh rồi.
Trên đường đến bệnh viện thành phố Tần, Trần Đức
giục thuộc hạ của Lộ Tùng Minh tăng tốc, suốt quãng
đường chạy tốc độ cao không ngừng nghĩ.
Anh nhanh chóng có mặt tại bệnh viện, sải bước đi
thẳng lên tắng Từ Hàm đang nằm.
Lúc này Liễu Như Nguyệt đang đứng trong hành lang,
chờ đợi anh trong lo lắng, Từ Hàm đã được đấy vào
phòng phẫu thuật, không có chữ ký của anh thi không
thể thực hiện ca mố.
Nhin thấy Trần Đức đến nơi, cô vội vàng chạy lên đồn:
“Anh Trần.
“Từ Hàm sao rồi”, Trần Đức hòi.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Ánh mắt Trần Đức quá đáng sợ, chỉ cần anh ta dámnói không, e là sẽ bị người này g**t ch*t ngay tại chỗ.Cặp mắt kia hệt như ác ma, khiến anh ta sởn gai ốc.“Hừ!”Trần Đức buông Thái Dũng ra, không thèm liec nhìnanh ta, mà quay sang Lộ Tùng Minh: “Trông chừng hắn,đợi ký xong rồi hãy đi, biết không?”“Được, tôi hiểu rồi!”, Lộ Tùng Minh nói: “Anh Trần, anhđịnh đi à, có cần tôi tiễn không?“Um!”Trần Đức gật đầu, không từ chối Lộ Tùng Minh, hắnliền sắp xếp một tên đàn em cho Trần Đức.“Chị Thanh Nhã, tôi muốn đến bệnh viện thăm TừHàm, nếu ở đây xảy ra chuyện gì, chị cứ gọi điện cho tôi!”“Được”.Diêm Thanh Nhã gật đầu: “Cậu đi nhanh đi, Từ Hàmquan trọng hơn”.Trần Đức chào tạm biệt, rồi vội vã rời đi, có Lộ TùngMinh ở lại, anh tin Thái Dũng sẽ không dám ho he phảnkháng.Sự thật cũng đúng như thế.Dưới sự giám sát của Lộ Tùng Minh, Thái Dũng ngoanngoãn ký tên và quỳ gối xuống xin lỗi Diêm Thanh Nhã,Diêm Thanh Nhã hung hăng cho hắn mấy cái bạt tai, coinhư trút giận cho mình và cho con gái suốt mấy năm qua.“Từ nay về sau, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa!”Sau khi Thái Dũng ra khỏi cửa, Diêm Thanh Nhãkhách sáo cảm ơn Lộ Tùng Minh giúp đỡ, Lộ Tùng Minhnói: “Chị đừng cảm ơn tôi, chỉ cần càm ơn anh Trần làđược, thật ra hôm nay tôi đen là để dòi no, nếu khôngphải hắn…”Lộ Tùng Minh bỏ lừng câu nói, nếu nói nữa sẽ cóthêm cảm xúc dây dưa, hắn sẽ không dừng lại được, thếnên vội tạm biệt bỏ đi, lúc sắp đi còn lôi theo cả TháiDũng.Ba triệu của Thái Düng, hắn không định sẽ bò qua,phải khiến Thái Dũng nhà ra bằng đưoc, không thì chặtphứt hai tay hắn ta.Khi bóng lưng họ đều đã đi khuất, Diêm Thanh Nhãthở dài một hơi, thật sự là Trần Đức đã giúp cô ta giải quyết rắc rối, đây là điều cô ta không ngờ tới“Không biết cậu thanh niên đó rốt cuộc vai về lớncỡ nào”.Diêm Thanh Nhã thẩm nhù trong lòng, ở chung nhàvới Trần Đức ba tháng, mặc dù cuộc sống của anh trôiqua rất bình thường, nhưng thinh thoàng hai người nóichuyện với nhau, trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết,Trần Đức hoàn toàn không đơn giản.Qua chuyện ngày hôm nay, cô ta càng cùng cố suynghĩ này.Trong đầu, hình ảnh cậu thanh niên đó không ngừngxuất hiện, nội tâm vốn đã lắng đọng nhiều năm của DiễmThanh Nhã lúc này lại sôi động hần lên, rõ ràng Trần Đứcvừa rời đi, có ta đã trông ngóng gặp lại anh rồi.Trên đường đến bệnh viện thành phố Tần, Trần Đứcgiục thuộc hạ của Lộ Tùng Minh tăng tốc, suốt quãngđường chạy tốc độ cao không ngừng nghĩ.Anh nhanh chóng có mặt tại bệnh viện, sải bước đithẳng lên tắng Từ Hàm đang nằm.Lúc này Liễu Như Nguyệt đang đứng trong hành lang,chờ đợi anh trong lo lắng, Từ Hàm đã được đấy vàophòng phẫu thuật, không có chữ ký của anh thi khôngthể thực hiện ca mố.Nhin thấy Trần Đức đến nơi, cô vội vàng chạy lên đồn:“Anh Trần.“Từ Hàm sao rồi”, Trần Đức hòi.