Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 140: Chương 140
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Đúng lúc này, giáo sư Khâu bỗng ngừng động tác.Phụ mổ bên cạnh ngơ ngác: “Giáo sư? Sao thế ạ?”“Phẫu thuật cần thêm vài thứ nữa, đưa danh sách quađây”, đằng sau lớp khẩu trang, Khâu Kiệt nói không chútcảm xúc.“Vâng.”Phụ mồ nghi hoặc, theo lý mà nói mọi thứ đều chuẩnbị đẩy đù rồi, trước nay chẳng phải đều dùng như vậy cả sao?Nhưng anh ta cũng không hòi nhiều, tự biết mình chỉlà phụ mổ, không am hiều nhiều như Khâu Kiệt, nên nghelời hắn đưa danh sách qua.“Bút”.Khâu Kiệt dứt lời, phụ mồ liền đưa bút lên, sau đó hắndùng bút đánh dấu lên mấy chỗ trong danh sách.Phụ mổ càng nhìn càng thấy sai, mấy thứ này rõ ràngđều có, đù không hể thiếu.Theo từng nét bút của Khâu Kiệt trên giấy, anh ta độtnhiên phát hiện.Những gì Khâu Kiệt đánh dấu đều là đắt tiền nhất.Chì với vài nét bút, hắn đã kê ra thêm ba trăm ngàn.Phụ mổ hiểu ra ngay lập tức.Trà thù!Đây tuyệt đối là trà thù!Bởi vì những thứ này đều không quan trọng, có cũngđược không có cũng được, những thứ cần thiết đều đãliệt kê, trước khi mổ cũng đã thu tiền, còn lại hoàn toànkhông cần thiết.Bây giờ nếu như tăng thêm sẽ phải thu phí một lần nữa!Phụ mồ lập tức hiều ra, đây là trò trà thù của KhâuKiệt đối với người nhà cô bé.Tuy anh ta cảm thấy khó coi, nhưng không thểtránh được.“Đưa danh sách này ra, bào người nhà trà tiền, nói vớihắn, nếu không có những thứ này, ca mổ không thể tiếptục”, Khâu Kiệt đưa tờ danh sách cho phụ mổ, đồng thờinói với mọi người: “Tạm ngừng mồ”.“Giáo sư Khâu, như vậy không đúng nguyên tắc, nếukéo dài ca mổ có thể sẽ xày ra chuyện ạ”, một bác sĩ nói.Anh ta biết Khâu Kiệt đòi thêm tiền giữa ca mồ để trảthù người nhà bệnh nhân, nhưng lúc này đã mồ được nửachừng, làm như vậy tính rùi ro rất cao, anh ta không thểkhông ngăn lại.“Đúng vậy, giáo sư, anh nhất định phải suy nghĩ kỹ”,lại một người khác khuyên.Chương 68: Tôi có tiền“Hừ, tôi làm việc cần mấy người dạy nữa à, bào dừngthì dừng đi, tôi tự biết cân nhắc”, Khâu Kiệt hừ mũi, nóivới phụ mồ: “Lo gì mà lo, không mau đi đi? Kéo dài thờigian cậu chịu trách nhiệm nổi không?”Phụ mổ sợ hãi giật bắn mình, trong lòng rất buồn bực,có phải anh ta bảo ngừng lại đâu, lại còn đầy cái nổi nàylên đầu anh ta nữa chứ.Thế nhưng anh ta chằng có cách nào, chỉ có thểngoan ngoãn nghe lời Khâu Kiệt, nhanh chóng bước rakhỏi phòng mổ, đi theo lối riêng đến quầy làm thủ tục,xuất hóa đơn.Anh ta bước tới trước mặt Trần Đức, miễn cưỡng épmình bình tĩnh: “Anh là người nhà của Trương Từ Hàm?”“Là tôi”, Trần Đức vội vàng bước tới: “Có chuyện gì à?”“Um, trong lúc phẫu thuật đột nhiên xuất hiện mộtchút vấn để, bây giờ cần phải tăng thêm vài thứ, anh đếnđây ký tên đi”.Anh ta đưa hóa đơn ra cho Trần Đức, Trần Đức nhìnlướt qua, không khỏi nhíu mày thật chặt.Những thứ ghi trên hóa đơn mấy ngày trước lúc đóngphí anh cũng đã đóng đù rồi.Mặc dù lúc đó chỉ nhìn lướt qua những thứ cần thiếtghi trên đó, nhưng anh vẫn ghi nhớ cần thận.“Những thứ này còn thiếu, cho nên cần phải tăngthêm”, lo lắng Trần Đức nhìn ra vấn để gì, phụ mổ củaKhâu Kiệt nói thêm.
Đúng lúc này, giáo sư Khâu bỗng ngừng động tác.
Phụ mổ bên cạnh ngơ ngác: “Giáo sư? Sao thế ạ?”
“Phẫu thuật cần thêm vài thứ nữa, đưa danh sách qua
đây”, đằng sau lớp khẩu trang, Khâu Kiệt nói không chút
cảm xúc.
“Vâng.
”
Phụ mồ nghi hoặc, theo lý mà nói mọi thứ đều chuẩn
bị đẩy đù rồi, trước nay chẳng phải đều dùng như vậy cả sao?
Nhưng anh ta cũng không hòi nhiều, tự biết mình chỉ
là phụ mổ, không am hiều nhiều như Khâu Kiệt, nên nghe
lời hắn đưa danh sách qua.
“Bút”.
Khâu Kiệt dứt lời, phụ mồ liền đưa bút lên, sau đó hắn
dùng bút đánh dấu lên mấy chỗ trong danh sách.
Phụ mổ càng nhìn càng thấy sai, mấy thứ này rõ ràng
đều có, đù không hể thiếu.
Theo từng nét bút của Khâu Kiệt trên giấy, anh ta đột
nhiên phát hiện.
Những gì Khâu Kiệt đánh dấu đều là đắt tiền nhất.
Chì với vài nét bút, hắn đã kê ra thêm ba trăm ngàn.
Phụ mổ hiểu ra ngay lập tức.
Trà thù!
Đây tuyệt đối là trà thù!
Bởi vì những thứ này đều không quan trọng, có cũng
được không có cũng được, những thứ cần thiết đều đã
liệt kê, trước khi mổ cũng đã thu tiền, còn lại hoàn toàn
không cần thiết.
Bây giờ nếu như tăng thêm sẽ phải thu phí một lần nữa!
Phụ mồ lập tức hiều ra, đây là trò trà thù của Khâu
Kiệt đối với người nhà cô bé.
Tuy anh ta cảm thấy khó coi, nhưng không thể
tránh được.
“Đưa danh sách này ra, bào người nhà trà tiền, nói với
hắn, nếu không có những thứ này, ca mổ không thể tiếp
tục”, Khâu Kiệt đưa tờ danh sách cho phụ mổ, đồng thời
nói với mọi người: “Tạm ngừng mồ”.
“Giáo sư Khâu, như vậy không đúng nguyên tắc, nếu
kéo dài ca mổ có thể sẽ xày ra chuyện ạ”, một bác sĩ nói.
Anh ta biết Khâu Kiệt đòi thêm tiền giữa ca mồ để trả
thù người nhà bệnh nhân, nhưng lúc này đã mồ được nửa
chừng, làm như vậy tính rùi ro rất cao, anh ta không thể
không ngăn lại.
“Đúng vậy, giáo sư, anh nhất định phải suy nghĩ kỹ”,
lại một người khác khuyên.
Chương 68: Tôi có tiền
“Hừ, tôi làm việc cần mấy người dạy nữa à, bào dừng
thì dừng đi, tôi tự biết cân nhắc”, Khâu Kiệt hừ mũi, nói
với phụ mồ: “Lo gì mà lo, không mau đi đi? Kéo dài thời
gian cậu chịu trách nhiệm nổi không?”
Phụ mổ sợ hãi giật bắn mình, trong lòng rất buồn bực,
có phải anh ta bảo ngừng lại đâu, lại còn đầy cái nổi này
lên đầu anh ta nữa chứ.
Thế nhưng anh ta chằng có cách nào, chỉ có thể
ngoan ngoãn nghe lời Khâu Kiệt, nhanh chóng bước ra
khỏi phòng mổ, đi theo lối riêng đến quầy làm thủ tục,
xuất hóa đơn.
Anh ta bước tới trước mặt Trần Đức, miễn cưỡng ép
mình bình tĩnh: “Anh là người nhà của Trương Từ Hàm?”
“Là tôi”, Trần Đức vội vàng bước tới: “Có chuyện gì à?”
“Um, trong lúc phẫu thuật đột nhiên xuất hiện một
chút vấn để, bây giờ cần phải tăng thêm vài thứ, anh đến
đây ký tên đi”.
Anh ta đưa hóa đơn ra cho Trần Đức, Trần Đức nhìn
lướt qua, không khỏi nhíu mày thật chặt.
Những thứ ghi trên hóa đơn mấy ngày trước lúc đóng
phí anh cũng đã đóng đù rồi.
Mặc dù lúc đó chỉ nhìn lướt qua những thứ cần thiết
ghi trên đó, nhưng anh vẫn ghi nhớ cần thận.
“Những thứ này còn thiếu, cho nên cần phải tăng
thêm”, lo lắng Trần Đức nhìn ra vấn để gì, phụ mổ của
Khâu Kiệt nói thêm.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Đúng lúc này, giáo sư Khâu bỗng ngừng động tác.Phụ mổ bên cạnh ngơ ngác: “Giáo sư? Sao thế ạ?”“Phẫu thuật cần thêm vài thứ nữa, đưa danh sách quađây”, đằng sau lớp khẩu trang, Khâu Kiệt nói không chútcảm xúc.“Vâng.”Phụ mồ nghi hoặc, theo lý mà nói mọi thứ đều chuẩnbị đẩy đù rồi, trước nay chẳng phải đều dùng như vậy cả sao?Nhưng anh ta cũng không hòi nhiều, tự biết mình chỉlà phụ mổ, không am hiều nhiều như Khâu Kiệt, nên nghelời hắn đưa danh sách qua.“Bút”.Khâu Kiệt dứt lời, phụ mồ liền đưa bút lên, sau đó hắndùng bút đánh dấu lên mấy chỗ trong danh sách.Phụ mổ càng nhìn càng thấy sai, mấy thứ này rõ ràngđều có, đù không hể thiếu.Theo từng nét bút của Khâu Kiệt trên giấy, anh ta độtnhiên phát hiện.Những gì Khâu Kiệt đánh dấu đều là đắt tiền nhất.Chì với vài nét bút, hắn đã kê ra thêm ba trăm ngàn.Phụ mổ hiểu ra ngay lập tức.Trà thù!Đây tuyệt đối là trà thù!Bởi vì những thứ này đều không quan trọng, có cũngđược không có cũng được, những thứ cần thiết đều đãliệt kê, trước khi mổ cũng đã thu tiền, còn lại hoàn toànkhông cần thiết.Bây giờ nếu như tăng thêm sẽ phải thu phí một lần nữa!Phụ mồ lập tức hiều ra, đây là trò trà thù của KhâuKiệt đối với người nhà cô bé.Tuy anh ta cảm thấy khó coi, nhưng không thểtránh được.“Đưa danh sách này ra, bào người nhà trà tiền, nói vớihắn, nếu không có những thứ này, ca mổ không thể tiếptục”, Khâu Kiệt đưa tờ danh sách cho phụ mổ, đồng thờinói với mọi người: “Tạm ngừng mồ”.“Giáo sư Khâu, như vậy không đúng nguyên tắc, nếukéo dài ca mổ có thể sẽ xày ra chuyện ạ”, một bác sĩ nói.Anh ta biết Khâu Kiệt đòi thêm tiền giữa ca mồ để trảthù người nhà bệnh nhân, nhưng lúc này đã mồ được nửachừng, làm như vậy tính rùi ro rất cao, anh ta không thểkhông ngăn lại.“Đúng vậy, giáo sư, anh nhất định phải suy nghĩ kỹ”,lại một người khác khuyên.Chương 68: Tôi có tiền“Hừ, tôi làm việc cần mấy người dạy nữa à, bào dừngthì dừng đi, tôi tự biết cân nhắc”, Khâu Kiệt hừ mũi, nóivới phụ mồ: “Lo gì mà lo, không mau đi đi? Kéo dài thờigian cậu chịu trách nhiệm nổi không?”Phụ mổ sợ hãi giật bắn mình, trong lòng rất buồn bực,có phải anh ta bảo ngừng lại đâu, lại còn đầy cái nổi nàylên đầu anh ta nữa chứ.Thế nhưng anh ta chằng có cách nào, chỉ có thểngoan ngoãn nghe lời Khâu Kiệt, nhanh chóng bước rakhỏi phòng mổ, đi theo lối riêng đến quầy làm thủ tục,xuất hóa đơn.Anh ta bước tới trước mặt Trần Đức, miễn cưỡng épmình bình tĩnh: “Anh là người nhà của Trương Từ Hàm?”“Là tôi”, Trần Đức vội vàng bước tới: “Có chuyện gì à?”“Um, trong lúc phẫu thuật đột nhiên xuất hiện mộtchút vấn để, bây giờ cần phải tăng thêm vài thứ, anh đếnđây ký tên đi”.Anh ta đưa hóa đơn ra cho Trần Đức, Trần Đức nhìnlướt qua, không khỏi nhíu mày thật chặt.Những thứ ghi trên hóa đơn mấy ngày trước lúc đóngphí anh cũng đã đóng đù rồi.Mặc dù lúc đó chỉ nhìn lướt qua những thứ cần thiếtghi trên đó, nhưng anh vẫn ghi nhớ cần thận.“Những thứ này còn thiếu, cho nên cần phải tăngthêm”, lo lắng Trần Đức nhìn ra vấn để gì, phụ mổ củaKhâu Kiệt nói thêm.