Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 141: Chương 141
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Trong lòng anh ta căng thằng cực độ, nhưng khôngdám nói thật, thực ra anh ta không muốn làm vậy, nhưngai bảo anh ta chì là một người làm công ăn lương, lỡ chọcgiận Khâu Kiệt thì đúng là tự ném bát cơm của mình đirồi.Huống chi, nếu như tranh chấp với Trần Đức, ca mồsẽ không thể tiếp tục, cô bé sẽ càng nguy cấp.Bất kể là công hay tư, lúc này anh ta đều không thểnói thật được.“Anh Trần này, anh mau ký tên đi, sau đó đi đóng tiền,nếu không ca mổ sẽ không thể tiếp tục, thời gian kéo dàicàng lâu, Trương Từ Hàm càng nguy ngập”, phụ mổ nhắcnhở, dù sao cũng là một bác sĩ, anh ta vẫn rất lo lắng choTừ Hàm.“260.000 tệ, cần nhiều tiền như vậy sao?”, Liễu NhưNguyệt đứng bên cạnh nhìn vào hóa đơn chi tiết, vô cùngkinh ngạc: “Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”Phụ mổ im lặng không nói gì, chuyện tiền nong anh takhông thể can thiệp.“Anh Trần, xin chờ một lát, đừng nóng này, phẫu thuậtquan trọng hơn, tiền lần trước anh trả cho tôi, tôi vẫn cònnguyên đây, hằn là có thể giúp anh”, Liễu Như Nguyệt anủi Trần Đức, chủ động yêu cầu giúp đỡ.“Không cần, tôi có tiền”.Trần Đức mở miệng, lần trước Lộ Tùng Minh tông phảiTừ Hàm, phải bồi thường một triệu rưỡi, một triệu HoàngDương lấy đi, để lại cho anh 500.000.“Hà?”, Liễu Như Nguyệt ngạc nhiên, phải biết rằng lầntrước Trần Đức tìm cô vay 500.000, bây giờ tiền đâu ramà nhiều vậy? Chẳng lẽ anh đi vay nặng lãi?“Anh Trần, anh đừng làm gì trái pháp luật nha”.“Yên tâm đi cô giáo Liễu, cô đừng lo, tiền của tôi làtiền sạch”, Trần Đức nói: “Đừng chậm trễ nữa, nhờ bác sĩdẫn tôi đi nộp tiền”.“Được”.Phụ mổ mờ miệng, dẫn Trần Đức đến quầy thu ngân,thấy Trần Đức quẹt thè, cuối cùng cũng yên tâm.Lúc này tiền đã nộp, ca mồ có thể tiếp tục, trong lòngbác sĩ phụ mổ cuối cũng cũng thở phào, không cần lolắng cho tính mạng cô bé kia nữa.Trong lòng anh ta do dự không biết có nên nói sự thậtcho Trần Đức hay không.Khâu Kiệt làm như vậy thật sự hơi quá đáng, dù saođây cũng không phải là ca mổ nhỏ, đang mồ đột nhiênngừng lại, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến mạng sống của côbé.Vì sự ích kỷ của bản thân, giáo sư Khâu hoàn toànkhông coi mạng người ra gì.Thế nhưng nếu nói sự thật ra với Trần Đức, có thể anhta sẽ mất việc.Mà nếu không nói, lương tâm anh ta sẽ cắn rứt, nếurůi cô bé xảy ra chuyện gì, chỉ e cả đời anh ta cũng khôngthể tha thứ cho mình.Theo sau Trần Đức, bước chân phụ mổ trở nênnặng nề.Phòng mồ đã ở trước mắt.“Anh Trn..”, rốt cuộc, anh ta cũng không thểnhịn nữa.Trần Đức dừng bước: “Có việc gì?”“Có một việc, vốn là bí mật nội bộ của bệnh việnchúng tôi, nhưng tôi nghĩ… có lẽ anh nên biết”.
Trong lòng anh ta căng thằng cực độ, nhưng không
dám nói thật, thực ra anh ta không muốn làm vậy, nhưng
ai bảo anh ta chì là một người làm công ăn lương, lỡ chọc
giận Khâu Kiệt thì đúng là tự ném bát cơm của mình đi
rồi.
Huống chi, nếu như tranh chấp với Trần Đức, ca mồ
sẽ không thể tiếp tục, cô bé sẽ càng nguy cấp.
Bất kể là công hay tư, lúc này anh ta đều không thể
nói thật được.
“Anh Trần này, anh mau ký tên đi, sau đó đi đóng tiền,
nếu không ca mổ sẽ không thể tiếp tục, thời gian kéo dài
càng lâu, Trương Từ Hàm càng nguy ngập”, phụ mổ nhắc
nhở, dù sao cũng là một bác sĩ, anh ta vẫn rất lo lắng cho
Từ Hàm.
“260.
000 tệ, cần nhiều tiền như vậy sao?”, Liễu Như
Nguyệt đứng bên cạnh nhìn vào hóa đơn chi tiết, vô cùng
kinh ngạc: “Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Phụ mổ im lặng không nói gì, chuyện tiền nong anh ta
không thể can thiệp.
“Anh Trần, xin chờ một lát, đừng nóng này, phẫu thuật
quan trọng hơn, tiền lần trước anh trả cho tôi, tôi vẫn còn
nguyên đây, hằn là có thể giúp anh”, Liễu Như Nguyệt an
ủi Trần Đức, chủ động yêu cầu giúp đỡ.
“Không cần, tôi có tiền”.
Trần Đức mở miệng, lần trước Lộ Tùng Minh tông phải
Từ Hàm, phải bồi thường một triệu rưỡi, một triệu Hoàng
Dương lấy đi, để lại cho anh 500.
000.
“Hà?”, Liễu Như Nguyệt ngạc nhiên, phải biết rằng lần
trước Trần Đức tìm cô vay 500.
000, bây giờ tiền đâu ra
mà nhiều vậy? Chẳng lẽ anh đi vay nặng lãi?
“Anh Trần, anh đừng làm gì trái pháp luật nha”.
“Yên tâm đi cô giáo Liễu, cô đừng lo, tiền của tôi là
tiền sạch”, Trần Đức nói: “Đừng chậm trễ nữa, nhờ bác sĩ
dẫn tôi đi nộp tiền”.
“Được”.
Phụ mổ mờ miệng, dẫn Trần Đức đến quầy thu ngân,
thấy Trần Đức quẹt thè, cuối cùng cũng yên tâm.
Lúc này tiền đã nộp, ca mồ có thể tiếp tục, trong lòng
bác sĩ phụ mổ cuối cũng cũng thở phào, không cần lo
lắng cho tính mạng cô bé kia nữa.
Trong lòng anh ta do dự không biết có nên nói sự thật
cho Trần Đức hay không.
Khâu Kiệt làm như vậy thật sự hơi quá đáng, dù sao
đây cũng không phải là ca mổ nhỏ, đang mồ đột nhiên
ngừng lại, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến mạng sống của cô
bé.
Vì sự ích kỷ của bản thân, giáo sư Khâu hoàn toàn
không coi mạng người ra gì.
Thế nhưng nếu nói sự thật ra với Trần Đức, có thể anh
ta sẽ mất việc.
Mà nếu không nói, lương tâm anh ta sẽ cắn rứt, nếu
růi cô bé xảy ra chuyện gì, chỉ e cả đời anh ta cũng không
thể tha thứ cho mình.
Theo sau Trần Đức, bước chân phụ mổ trở nên
nặng nề.
Phòng mồ đã ở trước mắt.
“Anh Trn.
.
”, rốt cuộc, anh ta cũng không thể
nhịn nữa.
Trần Đức dừng bước: “Có việc gì?”
“Có một việc, vốn là bí mật nội bộ của bệnh viện
chúng tôi, nhưng tôi nghĩ… có lẽ anh nên biết”.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Trong lòng anh ta căng thằng cực độ, nhưng khôngdám nói thật, thực ra anh ta không muốn làm vậy, nhưngai bảo anh ta chì là một người làm công ăn lương, lỡ chọcgiận Khâu Kiệt thì đúng là tự ném bát cơm của mình đirồi.Huống chi, nếu như tranh chấp với Trần Đức, ca mồsẽ không thể tiếp tục, cô bé sẽ càng nguy cấp.Bất kể là công hay tư, lúc này anh ta đều không thểnói thật được.“Anh Trần này, anh mau ký tên đi, sau đó đi đóng tiền,nếu không ca mổ sẽ không thể tiếp tục, thời gian kéo dàicàng lâu, Trương Từ Hàm càng nguy ngập”, phụ mổ nhắcnhở, dù sao cũng là một bác sĩ, anh ta vẫn rất lo lắng choTừ Hàm.“260.000 tệ, cần nhiều tiền như vậy sao?”, Liễu NhưNguyệt đứng bên cạnh nhìn vào hóa đơn chi tiết, vô cùngkinh ngạc: “Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”Phụ mổ im lặng không nói gì, chuyện tiền nong anh takhông thể can thiệp.“Anh Trần, xin chờ một lát, đừng nóng này, phẫu thuậtquan trọng hơn, tiền lần trước anh trả cho tôi, tôi vẫn cònnguyên đây, hằn là có thể giúp anh”, Liễu Như Nguyệt anủi Trần Đức, chủ động yêu cầu giúp đỡ.“Không cần, tôi có tiền”.Trần Đức mở miệng, lần trước Lộ Tùng Minh tông phảiTừ Hàm, phải bồi thường một triệu rưỡi, một triệu HoàngDương lấy đi, để lại cho anh 500.000.“Hà?”, Liễu Như Nguyệt ngạc nhiên, phải biết rằng lầntrước Trần Đức tìm cô vay 500.000, bây giờ tiền đâu ramà nhiều vậy? Chẳng lẽ anh đi vay nặng lãi?“Anh Trần, anh đừng làm gì trái pháp luật nha”.“Yên tâm đi cô giáo Liễu, cô đừng lo, tiền của tôi làtiền sạch”, Trần Đức nói: “Đừng chậm trễ nữa, nhờ bác sĩdẫn tôi đi nộp tiền”.“Được”.Phụ mổ mờ miệng, dẫn Trần Đức đến quầy thu ngân,thấy Trần Đức quẹt thè, cuối cùng cũng yên tâm.Lúc này tiền đã nộp, ca mồ có thể tiếp tục, trong lòngbác sĩ phụ mổ cuối cũng cũng thở phào, không cần lolắng cho tính mạng cô bé kia nữa.Trong lòng anh ta do dự không biết có nên nói sự thậtcho Trần Đức hay không.Khâu Kiệt làm như vậy thật sự hơi quá đáng, dù saođây cũng không phải là ca mổ nhỏ, đang mồ đột nhiênngừng lại, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến mạng sống của côbé.Vì sự ích kỷ của bản thân, giáo sư Khâu hoàn toànkhông coi mạng người ra gì.Thế nhưng nếu nói sự thật ra với Trần Đức, có thể anhta sẽ mất việc.Mà nếu không nói, lương tâm anh ta sẽ cắn rứt, nếurůi cô bé xảy ra chuyện gì, chỉ e cả đời anh ta cũng khôngthể tha thứ cho mình.Theo sau Trần Đức, bước chân phụ mổ trở nênnặng nề.Phòng mồ đã ở trước mắt.“Anh Trn..”, rốt cuộc, anh ta cũng không thểnhịn nữa.Trần Đức dừng bước: “Có việc gì?”“Có một việc, vốn là bí mật nội bộ của bệnh việnchúng tôi, nhưng tôi nghĩ… có lẽ anh nên biết”.