Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 143: Chương 143

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Ra về bất đắc dĩ thờ dài: “Thất bại rồi.”“Cái gì?”, Liễu Như Nguyệt không tin vào tai mình:“Thất bại rồi?”“Người nhà mau vào trong gặp con bé lần cuối đi, đểchậm trễ nữa e rằng…”Khâu Kiệt bò lừng câu nói.Phẫu thuật thất bại.Không cứu được mạng sống của Từ Hàm bé bòng.Hắn cũng đâu có muốn như vậy.Chỉ là muốn trà thù người thanh niên đã phá bĩnhchuyện tốt của hắn.Thế nhưng ai mà biết chì một chút thời gian đó lại làsai lầm chết người.Một sai lầm nhỏ, cũng là sai lầm chí mạng.Thời khắc cuối cùng, cô bé không thể trụ lại nổi nữa.“Cút! Cút ngay!”Trần Đức nghe Khâu Kiệt nói thế, liền một tay xô hắnra không thèm để ý tới, chạy thằng vào phòng mổ.Trong phòng mổ, hai ba phụ mổ đang thu dọndụng cụ.Nằm trên bàn mổ, cô bé vẫn chưa được tháo ống nốivới máy đo nhịp tim, trên miệng vẫn còn đeo mặt nạtruyền ô xy, yếu ớt nằm đó.Đôi mắt thật to đang ứa nước mắt.“Từ Hàm, em sao rồi?”, Trần Đức chạy ào đến nhìn côbé, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng và yêu thương.“Anh.”, giọng Từ Hàm yếu ớt: “Anh ơi, em sợ”.“Từ Hàm đừng sợ, không sao hết, có anh ở đây”.Trần Đức nắm bàn tay nhỏ xíu của cô bé, trong lòng loâu từng trận, hai mắt đò ngầu, như một quả boom có thểphát nổ bất cứ lúc nào: “Không sao, không sao hết!”“Anh.”Giọng Từ Hàm càng lúc càng yếu, muốn nói gì đónhưng lại ngập ngừng hồi lâu: “Anh Bát Hoang, Từ Hàm,..chắc không thể… cùng anh…”“Giúp em.nói với anh Trương Phàm, em nhớ anhấy lắm”.Từ Hàm nói rất nhỏ, giọng yếu như tơ, cho dù TrầnĐức thính tai cũng phải kể thật sát mới nghe được cô bénói gì“Từ Hàm, em sẽ không sao hết”, Trần Đức nói: “Anhkhông để em xày ra chuyện đâu”.“Từ Hàm…”Lúc này Liễu Như Nguyệt từ bên ngoài chạy vào, tuycô là giáo viên, nhưng cũng là phụ nữ, nhìn thấy Từ Hàmkhổ sở đáng thương, yếu ớt hư nhược, nước mắt thoángchốc trào ra: “Từ Hàm, có cô đây, em đừng sợ”.Phẫu thuật thất bại, cũng có nghĩa là nhận giấy báotừ, Liễu Như Nguyệt muốn ở bên cạnh bầu bạn với TừHàm giây phút cuối cùng.Nhìn máy đo nhịp tim hỗn loạn, dường như bất cứ lúcnào cũng có thể biến thành một đường ngang thằng tắp,Liễu Như Nguyệt đau đớn tột cùng, khóe mắt đò ngầu.Vì sao ông trời lại bất công như thế?Con bé đã mồ côi cha mẹ, sao còn bắt nó phải chịu sốphận như vậy, vì sao muốn cướp đi mạng sống của nó?Liễu Như Nguyệt khóc không thành tiếng, nước mắt títách rơi xuống như mưa.“Cô đi..cô đừng khóc mà… Từ Hàm rất… rất nghe lờimà… không muốn thấy cô… khóc…”Từ Hàm nói ngắt quãng, trong khóe mắt từng giọttừng giọt nước mắt chày xuống gò má bầu bĩnh, thấm ướtcả ga giường.Cô bé chịu đựng nỗi đau đon mà trẻ con tuổi nàykhông nên có, trước mặt cô giáo lại tỏ ra mạnh mẽ lạthường, chính mình không cầm được nước mắt, thế màvẫn muốn Liễu Như Nguyệt đừng khóc.“Được, cô không khóc, cô không khóc…”, Lieu NhưNguyệt vội vàng lau nước mắt, năm lấy tay Từ Hàm, miễncưỡng gượng cưoi: “Cô không khóc nữa, Từ Hàm, côthương em lắm”.“Cô.cô ..”, Từ Hàm kêu lên ngắt quãng.“Có cô ở đây, Từ Hàm đừng vội, cứ từ từ nói”, LiễuNhư Nguyệt v**t v* đầu cô bé, mặc dù cố gắng nhịnkhóc, nhưng nước mắt vẫn ứa ra.“Cô t.Từ Hàm sắp chết rồi, sau khi chết… sẽ khôngcó ..không có ai chăm sóc anh Bát Hoang…”“Cô có đồng ý..”“Đồng ý làm vợ anh Bát Hoang không? … Giúp TừHàm chăm sóc anh ấy..”Trần Đức và Liễu Như Nguyệt đều không ngờ Từ Hàmlại đưa ra yêu cầu này.“Em sẽ không chết đâu, Từ Hàm”.“Cô đi, cô có đồng ý không?”“Đồng ý, cô đồng ý”.Đề thòa mãn nguyện vọng của Từ Hàm, Liễu NhưNguyệt liên tục gật đầu.

Ra về bất đắc dĩ thờ dài: “Thất bại rồi.”

“Cái gì?”, Liễu Như Nguyệt không tin vào tai mình:

“Thất bại rồi?”

“Người nhà mau vào trong gặp con bé lần cuối đi, để

chậm trễ nữa e rằng…”

Khâu Kiệt bò lừng câu nói.

Phẫu thuật thất bại.

Không cứu được mạng sống của Từ Hàm bé bòng.

Hắn cũng đâu có muốn như vậy.

Chỉ là muốn trà thù người thanh niên đã phá bĩnh

chuyện tốt của hắn.

Thế nhưng ai mà biết chì một chút thời gian đó lại là

sai lầm chết người.

Một sai lầm nhỏ, cũng là sai lầm chí mạng.

Thời khắc cuối cùng, cô bé không thể trụ lại nổi nữa.

“Cút! Cút ngay!”

Trần Đức nghe Khâu Kiệt nói thế, liền một tay xô hắn

ra không thèm để ý tới, chạy thằng vào phòng mổ.

Trong phòng mổ, hai ba phụ mổ đang thu dọn

dụng cụ.

Nằm trên bàn mổ, cô bé vẫn chưa được tháo ống nối

với máy đo nhịp tim, trên miệng vẫn còn đeo mặt nạ

truyền ô xy, yếu ớt nằm đó.

Đôi mắt thật to đang ứa nước mắt.

“Từ Hàm, em sao rồi?”, Trần Đức chạy ào đến nhìn cô

bé, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng và yêu thương.

“Anh.”, giọng Từ Hàm yếu ớt: “Anh ơi, em sợ”.

“Từ Hàm đừng sợ, không sao hết, có anh ở đây”.

Trần Đức nắm bàn tay nhỏ xíu của cô bé, trong lòng lo

âu từng trận, hai mắt đò ngầu, như một quả boom có thể

phát nổ bất cứ lúc nào: “Không sao, không sao hết!”

“Anh.”

Giọng Từ Hàm càng lúc càng yếu, muốn nói gì đó

nhưng lại ngập ngừng hồi lâu: “Anh Bát Hoang, Từ Hàm,..

chắc không thể… cùng anh…”

“Giúp em.

nói với anh Trương Phàm, em nhớ anh

ấy lắm”.

Từ Hàm nói rất nhỏ, giọng yếu như tơ, cho dù Trần

Đức thính tai cũng phải kể thật sát mới nghe được cô bé

nói gì

“Từ Hàm, em sẽ không sao hết”, Trần Đức nói: “Anh

không để em xày ra chuyện đâu”.

“Từ Hàm…”

Lúc này Liễu Như Nguyệt từ bên ngoài chạy vào, tuy

cô là giáo viên, nhưng cũng là phụ nữ, nhìn thấy Từ Hàm

khổ sở đáng thương, yếu ớt hư nhược, nước mắt thoáng

chốc trào ra: “Từ Hàm, có cô đây, em đừng sợ”.

Phẫu thuật thất bại, cũng có nghĩa là nhận giấy báo

từ, Liễu Như Nguyệt muốn ở bên cạnh bầu bạn với Từ

Hàm giây phút cuối cùng.

Nhìn máy đo nhịp tim hỗn loạn, dường như bất cứ lúc

nào cũng có thể biến thành một đường ngang thằng tắp,

Liễu Như Nguyệt đau đớn tột cùng, khóe mắt đò ngầu.

Vì sao ông trời lại bất công như thế?

Con bé đã mồ côi cha mẹ, sao còn bắt nó phải chịu số

phận như vậy, vì sao muốn cướp đi mạng sống của nó?

Liễu Như Nguyệt khóc không thành tiếng, nước mắt tí

tách rơi xuống như mưa.

“Cô đi..

cô đừng khóc mà… Từ Hàm rất… rất nghe lời

mà… không muốn thấy cô… khóc…”

Từ Hàm nói ngắt quãng, trong khóe mắt từng giọt

từng giọt nước mắt chày xuống gò má bầu bĩnh, thấm ướt

cả ga giường.

Cô bé chịu đựng nỗi đau đon mà trẻ con tuổi này

không nên có, trước mặt cô giáo lại tỏ ra mạnh mẽ lạ

thường, chính mình không cầm được nước mắt, thế mà

vẫn muốn Liễu Như Nguyệt đừng khóc.

“Được, cô không khóc, cô không khóc…”, Lieu Như

Nguyệt vội vàng lau nước mắt, năm lấy tay Từ Hàm, miễn

cưỡng gượng cưoi: “Cô không khóc nữa, Từ Hàm, cô

thương em lắm”.

“Cô.

cô ..”, Từ Hàm kêu lên ngắt quãng.

“Có cô ở đây, Từ Hàm đừng vội, cứ từ từ nói”, Liễu

Như Nguyệt v**t v* đầu cô bé, mặc dù cố gắng nhịn

khóc, nhưng nước mắt vẫn ứa ra.

“Cô t.

Từ Hàm sắp chết rồi, sau khi chết… sẽ không

có ..

không có ai chăm sóc anh Bát Hoang…”

“Cô có đồng ý..”

“Đồng ý làm vợ anh Bát Hoang không? … Giúp Từ

Hàm chăm sóc anh ấy..”

Trần Đức và Liễu Như Nguyệt đều không ngờ Từ Hàm

lại đưa ra yêu cầu này.

“Em sẽ không chết đâu, Từ Hàm”.

“Cô đi, cô có đồng ý không?”

“Đồng ý, cô đồng ý”.

Đề thòa mãn nguyện vọng của Từ Hàm, Liễu Như

Nguyệt liên tục gật đầu.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Ra về bất đắc dĩ thờ dài: “Thất bại rồi.”“Cái gì?”, Liễu Như Nguyệt không tin vào tai mình:“Thất bại rồi?”“Người nhà mau vào trong gặp con bé lần cuối đi, đểchậm trễ nữa e rằng…”Khâu Kiệt bò lừng câu nói.Phẫu thuật thất bại.Không cứu được mạng sống của Từ Hàm bé bòng.Hắn cũng đâu có muốn như vậy.Chỉ là muốn trà thù người thanh niên đã phá bĩnhchuyện tốt của hắn.Thế nhưng ai mà biết chì một chút thời gian đó lại làsai lầm chết người.Một sai lầm nhỏ, cũng là sai lầm chí mạng.Thời khắc cuối cùng, cô bé không thể trụ lại nổi nữa.“Cút! Cút ngay!”Trần Đức nghe Khâu Kiệt nói thế, liền một tay xô hắnra không thèm để ý tới, chạy thằng vào phòng mổ.Trong phòng mổ, hai ba phụ mổ đang thu dọndụng cụ.Nằm trên bàn mổ, cô bé vẫn chưa được tháo ống nốivới máy đo nhịp tim, trên miệng vẫn còn đeo mặt nạtruyền ô xy, yếu ớt nằm đó.Đôi mắt thật to đang ứa nước mắt.“Từ Hàm, em sao rồi?”, Trần Đức chạy ào đến nhìn côbé, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng và yêu thương.“Anh.”, giọng Từ Hàm yếu ớt: “Anh ơi, em sợ”.“Từ Hàm đừng sợ, không sao hết, có anh ở đây”.Trần Đức nắm bàn tay nhỏ xíu của cô bé, trong lòng loâu từng trận, hai mắt đò ngầu, như một quả boom có thểphát nổ bất cứ lúc nào: “Không sao, không sao hết!”“Anh.”Giọng Từ Hàm càng lúc càng yếu, muốn nói gì đónhưng lại ngập ngừng hồi lâu: “Anh Bát Hoang, Từ Hàm,..chắc không thể… cùng anh…”“Giúp em.nói với anh Trương Phàm, em nhớ anhấy lắm”.Từ Hàm nói rất nhỏ, giọng yếu như tơ, cho dù TrầnĐức thính tai cũng phải kể thật sát mới nghe được cô bénói gì“Từ Hàm, em sẽ không sao hết”, Trần Đức nói: “Anhkhông để em xày ra chuyện đâu”.“Từ Hàm…”Lúc này Liễu Như Nguyệt từ bên ngoài chạy vào, tuycô là giáo viên, nhưng cũng là phụ nữ, nhìn thấy Từ Hàmkhổ sở đáng thương, yếu ớt hư nhược, nước mắt thoángchốc trào ra: “Từ Hàm, có cô đây, em đừng sợ”.Phẫu thuật thất bại, cũng có nghĩa là nhận giấy báotừ, Liễu Như Nguyệt muốn ở bên cạnh bầu bạn với TừHàm giây phút cuối cùng.Nhìn máy đo nhịp tim hỗn loạn, dường như bất cứ lúcnào cũng có thể biến thành một đường ngang thằng tắp,Liễu Như Nguyệt đau đớn tột cùng, khóe mắt đò ngầu.Vì sao ông trời lại bất công như thế?Con bé đã mồ côi cha mẹ, sao còn bắt nó phải chịu sốphận như vậy, vì sao muốn cướp đi mạng sống của nó?Liễu Như Nguyệt khóc không thành tiếng, nước mắt títách rơi xuống như mưa.“Cô đi..cô đừng khóc mà… Từ Hàm rất… rất nghe lờimà… không muốn thấy cô… khóc…”Từ Hàm nói ngắt quãng, trong khóe mắt từng giọttừng giọt nước mắt chày xuống gò má bầu bĩnh, thấm ướtcả ga giường.Cô bé chịu đựng nỗi đau đon mà trẻ con tuổi nàykhông nên có, trước mặt cô giáo lại tỏ ra mạnh mẽ lạthường, chính mình không cầm được nước mắt, thế màvẫn muốn Liễu Như Nguyệt đừng khóc.“Được, cô không khóc, cô không khóc…”, Lieu NhưNguyệt vội vàng lau nước mắt, năm lấy tay Từ Hàm, miễncưỡng gượng cưoi: “Cô không khóc nữa, Từ Hàm, côthương em lắm”.“Cô.cô ..”, Từ Hàm kêu lên ngắt quãng.“Có cô ở đây, Từ Hàm đừng vội, cứ từ từ nói”, LiễuNhư Nguyệt v**t v* đầu cô bé, mặc dù cố gắng nhịnkhóc, nhưng nước mắt vẫn ứa ra.“Cô t.Từ Hàm sắp chết rồi, sau khi chết… sẽ khôngcó ..không có ai chăm sóc anh Bát Hoang…”“Cô có đồng ý..”“Đồng ý làm vợ anh Bát Hoang không? … Giúp TừHàm chăm sóc anh ấy..”Trần Đức và Liễu Như Nguyệt đều không ngờ Từ Hàmlại đưa ra yêu cầu này.“Em sẽ không chết đâu, Từ Hàm”.“Cô đi, cô có đồng ý không?”“Đồng ý, cô đồng ý”.Đề thòa mãn nguyện vọng của Từ Hàm, Liễu NhưNguyệt liên tục gật đầu.

Chương 143: Chương 143