Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 144: Chương 144
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Tích, tích, tích…”Đột nhiên, Monitor theo dõi bệnh nhân kêu vang, điệntim đồ dao động ngày càng chậm, vài giây sau, trên mànhình chỉ còn một đường thẳng, Từ Hàm ngoẹo đầu sangmột bên, hai mắt nhắm nghiền.“Không!”Trần Đức gào lên, ánh mắt trở nên vô cùng dữ ton.“Từ Hàm, em không thể di!”Anh kích động hét gọi cô bé, nhưng Từ Hàm vẫnkhông hề có phản ứng.“Không, không, không..”, Trần Đức kêu gào: “Cô Liễu,tránh ra!”Anh lôi Liễu Như Nguyệt đang ôm Từ Hàm ra: “Tôikhông thể để Từ Hàm ra đi như vậy, tôi phải cứu con bé!”“Bác sĩ đâu, mau vào đây giúp tôi”, Trần Đức thét lên:“Nhanh lên!”Bên ngoài có bày tám bác sĩ đang đứng, nhưng khôngai tiến vào.Bởi vì bọn họ biết Từ Hàm đã không thể cứuđược nữa.Những người làm bác sĩ như bọn họ còn phải bó taythì huống gì là Trần Đức?“Các người không nghe thấy lời tôi à?”, Trần Đức gàothét, giọng anh cực kỳ chói tai, ngay cả Liễu Như Nguyệtđứng bên cạnh cũng bị dọa.Từ lúc quen biết Trần Đức đến nay, trong ấn tượngcủa cô ấy, anh là một người trông trẻ dịu dàng, ngàythường rất ít nói, tuy thích uống rượu nhưng sẽ khôngmượn rượu làm càn.Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy dáng vẻ điêncuồng của anh.“Tôi… tôi đến..”Trong đám người, không biết ma xui quỷ khiến thếnào mà Hồ Dương lại đứng ra, dù sao cũng đã giúp mộtlần rồi, thêm lần nữa cũng chẳng sao!Vốn dĩ đây là chuyện không có hi vọng, coi như an ủingười nhà một chút, đó cũng là việc nên làm.“Làm càn!”Khâu Kiệt bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Anh khôngnghe thấy anh ta muốn làm gì à? Là giải phẫu đấy! Anhđịnh hỗ trợ cái gì?”Khâu Kiệt quay sang quát Trần Đức: “Anh có tư cáchgì mà đòi giải phẫu, có bằng chứng nhận bác sĩ không?Anh từng chạm vào dao phẫu thuật chưa? Biết dùngnhững thứ này không?”“Anh lập tức rời khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ báocảnh sát!”, ánh mắt Khâu Kiệt lạnh đi.“Cút!”Trần Đức bất ngờ ra tay, đến nước này thì không còngì để nói nữa, thời gian đối với anh vô cùng quý giá, anhkhông cho phép bất kỳ kẻ nào ngăn cản mình, huống chiđó còn là thủ phạm đã hại chết Tử Hàm.Anh tung cước đá bay Khâu Kiệt, một cước này dùnghết mười phần sức lực, khiến cả người Khâu Kiệt co rúmlại như một con tôm luộc, hắn văng ra ngoài, sau đó rơimạnh xuống sàn nhà.“My..”, Khâu Kiệt muốn nói gì đó, thế nhưng cú đávừa rồi khiến hắn đau đến mức không nói nên lời.“Nếu mày còn dám nhúng tay vào, ông giết mày!”Mắt Trần Đức đò bừng, nhìn chòng chọc vào KhâuKiệt, khiến hắn không khỏi rùng mình, bị dọa đến nỗikhông dám thờ mạnh.Ánh mắt kia thật đáng sợ, có một khoảnh khắc, khiđối mặt Trần Đức, hắn có cảm giác như bị dã thú để mắt.Tên này không nói đùa!Dù Khâu Kiệt có cao ngạo cỡ nào thì cũng không dámlấy tánh mạng của mình ra đùa gion, hắn không dámnhiều lời nữa.Các bác sĩ khác thẩm hà giận, bọn họ đã sớm chướngmắt Khâu Kiệt, thế nên lúc này cũng không có ai đến đỡhắn.Trong lòng ai cũng hiểu rõ sở đ* ca phẫu thuật nàythất bại, 90% là vì Khâu Kiệt kéo dài thời gian.Nếu không, cô bé kia có thể gắng qua được.“Đi theo tôi!”
“Tích, tích, tích…”
Đột nhiên, Monitor theo dõi bệnh nhân kêu vang, điện
tim đồ dao động ngày càng chậm, vài giây sau, trên màn
hình chỉ còn một đường thẳng, Từ Hàm ngoẹo đầu sang
một bên, hai mắt nhắm nghiền.
“Không!”
Trần Đức gào lên, ánh mắt trở nên vô cùng dữ ton.
“Từ Hàm, em không thể di!”
Anh kích động hét gọi cô bé, nhưng Từ Hàm vẫn
không hề có phản ứng.
“Không, không, không.
.
”, Trần Đức kêu gào: “Cô Liễu,
tránh ra!”
Anh lôi Liễu Như Nguyệt đang ôm Từ Hàm ra: “Tôi
không thể để Từ Hàm ra đi như vậy, tôi phải cứu con bé!”
“Bác sĩ đâu, mau vào đây giúp tôi”, Trần Đức thét lên:
“Nhanh lên!”
Bên ngoài có bày tám bác sĩ đang đứng, nhưng không
ai tiến vào.
Bởi vì bọn họ biết Từ Hàm đã không thể cứu
được nữa.
Những người làm bác sĩ như bọn họ còn phải bó tay
thì huống gì là Trần Đức?
“Các người không nghe thấy lời tôi à?”, Trần Đức gào
thét, giọng anh cực kỳ chói tai, ngay cả Liễu Như Nguyệt
đứng bên cạnh cũng bị dọa.
Từ lúc quen biết Trần Đức đến nay, trong ấn tượng
của cô ấy, anh là một người trông trẻ dịu dàng, ngày
thường rất ít nói, tuy thích uống rượu nhưng sẽ không
mượn rượu làm càn.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy dáng vẻ điên
cuồng của anh.
“Tôi… tôi đến.
.
”
Trong đám người, không biết ma xui quỷ khiến thế
nào mà Hồ Dương lại đứng ra, dù sao cũng đã giúp một
lần rồi, thêm lần nữa cũng chẳng sao!
Vốn dĩ đây là chuyện không có hi vọng, coi như an ủi
người nhà một chút, đó cũng là việc nên làm.
“Làm càn!”
Khâu Kiệt bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Anh không
nghe thấy anh ta muốn làm gì à? Là giải phẫu đấy! Anh
định hỗ trợ cái gì?”
Khâu Kiệt quay sang quát Trần Đức: “Anh có tư cách
gì mà đòi giải phẫu, có bằng chứng nhận bác sĩ không?
Anh từng chạm vào dao phẫu thuật chưa? Biết dùng
những thứ này không?”
“Anh lập tức rời khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ báo
cảnh sát!”, ánh mắt Khâu Kiệt lạnh đi.
“Cút!”
Trần Đức bất ngờ ra tay, đến nước này thì không còn
gì để nói nữa, thời gian đối với anh vô cùng quý giá, anh
không cho phép bất kỳ kẻ nào ngăn cản mình, huống chi
đó còn là thủ phạm đã hại chết Tử Hàm.
Anh tung cước đá bay Khâu Kiệt, một cước này dùng
hết mười phần sức lực, khiến cả người Khâu Kiệt co rúm
lại như một con tôm luộc, hắn văng ra ngoài, sau đó rơi
mạnh xuống sàn nhà.
“My.
.
”, Khâu Kiệt muốn nói gì đó, thế nhưng cú đá
vừa rồi khiến hắn đau đến mức không nói nên lời.
“Nếu mày còn dám nhúng tay vào, ông giết mày!”
Mắt Trần Đức đò bừng, nhìn chòng chọc vào Khâu
Kiệt, khiến hắn không khỏi rùng mình, bị dọa đến nỗi
không dám thờ mạnh.
Ánh mắt kia thật đáng sợ, có một khoảnh khắc, khi
đối mặt Trần Đức, hắn có cảm giác như bị dã thú để mắt.
Tên này không nói đùa!
Dù Khâu Kiệt có cao ngạo cỡ nào thì cũng không dám
lấy tánh mạng của mình ra đùa gion, hắn không dám
nhiều lời nữa.
Các bác sĩ khác thẩm hà giận, bọn họ đã sớm chướng
mắt Khâu Kiệt, thế nên lúc này cũng không có ai đến đỡ
hắn.
Trong lòng ai cũng hiểu rõ sở đ* ca phẫu thuật này
thất bại, 90% là vì Khâu Kiệt kéo dài thời gian.
Nếu không, cô bé kia có thể gắng qua được.
“Đi theo tôi!”
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Tích, tích, tích…”Đột nhiên, Monitor theo dõi bệnh nhân kêu vang, điệntim đồ dao động ngày càng chậm, vài giây sau, trên mànhình chỉ còn một đường thẳng, Từ Hàm ngoẹo đầu sangmột bên, hai mắt nhắm nghiền.“Không!”Trần Đức gào lên, ánh mắt trở nên vô cùng dữ ton.“Từ Hàm, em không thể di!”Anh kích động hét gọi cô bé, nhưng Từ Hàm vẫnkhông hề có phản ứng.“Không, không, không..”, Trần Đức kêu gào: “Cô Liễu,tránh ra!”Anh lôi Liễu Như Nguyệt đang ôm Từ Hàm ra: “Tôikhông thể để Từ Hàm ra đi như vậy, tôi phải cứu con bé!”“Bác sĩ đâu, mau vào đây giúp tôi”, Trần Đức thét lên:“Nhanh lên!”Bên ngoài có bày tám bác sĩ đang đứng, nhưng khôngai tiến vào.Bởi vì bọn họ biết Từ Hàm đã không thể cứuđược nữa.Những người làm bác sĩ như bọn họ còn phải bó taythì huống gì là Trần Đức?“Các người không nghe thấy lời tôi à?”, Trần Đức gàothét, giọng anh cực kỳ chói tai, ngay cả Liễu Như Nguyệtđứng bên cạnh cũng bị dọa.Từ lúc quen biết Trần Đức đến nay, trong ấn tượngcủa cô ấy, anh là một người trông trẻ dịu dàng, ngàythường rất ít nói, tuy thích uống rượu nhưng sẽ khôngmượn rượu làm càn.Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy dáng vẻ điêncuồng của anh.“Tôi… tôi đến..”Trong đám người, không biết ma xui quỷ khiến thếnào mà Hồ Dương lại đứng ra, dù sao cũng đã giúp mộtlần rồi, thêm lần nữa cũng chẳng sao!Vốn dĩ đây là chuyện không có hi vọng, coi như an ủingười nhà một chút, đó cũng là việc nên làm.“Làm càn!”Khâu Kiệt bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Anh khôngnghe thấy anh ta muốn làm gì à? Là giải phẫu đấy! Anhđịnh hỗ trợ cái gì?”Khâu Kiệt quay sang quát Trần Đức: “Anh có tư cáchgì mà đòi giải phẫu, có bằng chứng nhận bác sĩ không?Anh từng chạm vào dao phẫu thuật chưa? Biết dùngnhững thứ này không?”“Anh lập tức rời khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ báocảnh sát!”, ánh mắt Khâu Kiệt lạnh đi.“Cút!”Trần Đức bất ngờ ra tay, đến nước này thì không còngì để nói nữa, thời gian đối với anh vô cùng quý giá, anhkhông cho phép bất kỳ kẻ nào ngăn cản mình, huống chiđó còn là thủ phạm đã hại chết Tử Hàm.Anh tung cước đá bay Khâu Kiệt, một cước này dùnghết mười phần sức lực, khiến cả người Khâu Kiệt co rúmlại như một con tôm luộc, hắn văng ra ngoài, sau đó rơimạnh xuống sàn nhà.“My..”, Khâu Kiệt muốn nói gì đó, thế nhưng cú đávừa rồi khiến hắn đau đến mức không nói nên lời.“Nếu mày còn dám nhúng tay vào, ông giết mày!”Mắt Trần Đức đò bừng, nhìn chòng chọc vào KhâuKiệt, khiến hắn không khỏi rùng mình, bị dọa đến nỗikhông dám thờ mạnh.Ánh mắt kia thật đáng sợ, có một khoảnh khắc, khiđối mặt Trần Đức, hắn có cảm giác như bị dã thú để mắt.Tên này không nói đùa!Dù Khâu Kiệt có cao ngạo cỡ nào thì cũng không dámlấy tánh mạng của mình ra đùa gion, hắn không dámnhiều lời nữa.Các bác sĩ khác thẩm hà giận, bọn họ đã sớm chướngmắt Khâu Kiệt, thế nên lúc này cũng không có ai đến đỡhắn.Trong lòng ai cũng hiểu rõ sở đ* ca phẫu thuật nàythất bại, 90% là vì Khâu Kiệt kéo dài thời gian.Nếu không, cô bé kia có thể gắng qua được.“Đi theo tôi!”