Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 147: Chương 147
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Hiện tại, quan trọng nhất là nắm bắt thời gian, TrầnĐức tạm thời không xử lý Khâu Kiệt, anh quay sang nóivới Hồ Dương: “Có thể tìm giúp tôi hai người không?”“Được!”, Hồ Dương đáp: “Hai người qua đây giúp tôimột tay!”Hai y tá đang thu dọn đồ đạng bên cạnh liếc nhìnnhau, sau đó lập tức mang bao tay vào, dùng hành độngthể hiện bọn họ đồng ý.Từ Hàm rất đáng yêu, đừng nói là Trần Đức, kể cà cáccô – những người đứng ngoài quan sát cũng cảm thấycực kỳ đau lòng.Dù không có hi vọng thì giúp một tay đã sao?“Tốt!”Trần Đức đóng cửa lại, nhìn lướt qua các thiết bị trongphòng giải phẫu: “Bác sĩ Hồ, anh giúp tôi dùng máy sốcđiện tim k*ch th*ch trái tim Từ Hàm”.Hồ Dương không nói một lời, nhanh chóng lấy máysốc điện ra, điều chỉnh độ mạnh yếu phù hợp rồi bắt đầuấn lên người Tử Hàm.“Rầm!”“Rầm!”“Rầm!”Mỗi lần bị sốc điện, Từ Hàm ưỡn cong người, cơ thểco giật một lúc lâu, Liễu Như Nguyệt đứng bên cạnh thấythế càng thêm khiếp đàm:“Anh Trần, Từ Hàm đã đi rồi, đề cô bé an nghì đượckhông? Đừng tra tấn cô bé thêm nữa!”Trần Đức ngó lơ, không để ý đến lời của Liễu NhưNguyệt, dường như anh đã phát điên rồi: “Đem giúp tôimấy cây châm đến đây!”Trong phòng giải phẫu có đầy đủ thiết bị, y tá đứngbên cạnh nhanh chóng cầm một hộp kim châm đưa đếntrước mặt anh.Hai mắt Trần Đức khép hờ, nhớ lại các huyệt vị trênthân thể, nhớ lại một vài thủ thuật cứu người mà Sửu giađã từng dạy anh.“Trung y chưa từng lạc hậu, Tây y cũng không kém,nếu có thể dung hợp thuật kỳ kinh bát mạch của Trung ycùng với giải phẫu thì biết đâu đó có thể đạt được hiệuquả bất ngờ”.“Tên nhóc kia, cậu nhớ cho kỹ, Trung y chú trọng trịbệnh từ gốc rễ, Tây y lại muốn loại bỏ triệt để, một cái thìnhu hòa, một cái thì cứng rắn”.“Việc chúng ta cần làm chính là phối hợp cương nhu,điều hòa âm dương”.“Ra đây, nhìn thi thể này đi…”Từng câu từng chữ quanh quần trong đầu, ba giâysau, Trần Đức đột nhiên mở mắt, ngân châm trong tay hạxuống, đâm vào da thịt Từ Hàm.Đầu, trái tim, lòng bàn chân.Mỗi một huyệt vị mấu chốt đều có một câyngân châm.“Túi máu!”“Thưa anh, máu đã dùng hết rồi”, y tá nói.“Đưa dụng cụ truyền máu cho tôi!”Y tá không biết Trần Đức muốn làm gì, nhưng cô ấyvẫn lập tức lấy ống truyền máu đến, giao cho anh.TrầnĐức cắm một đầu thiết bị truyền máu vào cánh tay mình.Chưa đến năm giây, máu của anh đã theo đường ốngchảy vào cơ thề Từ Hàm.“Anh Trần, khác nhóm máu sẽ xày ra vấn đề đấy!”, y tábên cạnh trợn trừng mắt, cô chưa từng thấy người nàođộc ác với bàn thân như vậy, cũng chưa từng thấy cáchtruyền máu thế này, kinh ngạc cùng căng thằng khiến tráitim cô đập bang bang trong lồng ngực.
Hiện tại, quan trọng nhất là nắm bắt thời gian, Trần
Đức tạm thời không xử lý Khâu Kiệt, anh quay sang nói
với Hồ Dương: “Có thể tìm giúp tôi hai người không?”
“Được!”, Hồ Dương đáp: “Hai người qua đây giúp tôi
một tay!”
Hai y tá đang thu dọn đồ đạng bên cạnh liếc nhìn
nhau, sau đó lập tức mang bao tay vào, dùng hành động
thể hiện bọn họ đồng ý.
Từ Hàm rất đáng yêu, đừng nói là Trần Đức, kể cà các
cô – những người đứng ngoài quan sát cũng cảm thấy
cực kỳ đau lòng.
Dù không có hi vọng thì giúp một tay đã sao?
“Tốt!”
Trần Đức đóng cửa lại, nhìn lướt qua các thiết bị trong
phòng giải phẫu: “Bác sĩ Hồ, anh giúp tôi dùng máy sốc
điện tim k*ch th*ch trái tim Từ Hàm”.
Hồ Dương không nói một lời, nhanh chóng lấy máy
sốc điện ra, điều chỉnh độ mạnh yếu phù hợp rồi bắt đầu
ấn lên người Tử Hàm.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Mỗi lần bị sốc điện, Từ Hàm ưỡn cong người, cơ thể
co giật một lúc lâu, Liễu Như Nguyệt đứng bên cạnh thấy
thế càng thêm khiếp đàm:
“Anh Trần, Từ Hàm đã đi rồi, đề cô bé an nghì được
không? Đừng tra tấn cô bé thêm nữa!”
Trần Đức ngó lơ, không để ý đến lời của Liễu Như
Nguyệt, dường như anh đã phát điên rồi: “Đem giúp tôi
mấy cây châm đến đây!”
Trong phòng giải phẫu có đầy đủ thiết bị, y tá đứng
bên cạnh nhanh chóng cầm một hộp kim châm đưa đến
trước mặt anh.
Hai mắt Trần Đức khép hờ, nhớ lại các huyệt vị trên
thân thể, nhớ lại một vài thủ thuật cứu người mà Sửu gia
đã từng dạy anh.
“Trung y chưa từng lạc hậu, Tây y cũng không kém,
nếu có thể dung hợp thuật kỳ kinh bát mạch của Trung y
cùng với giải phẫu thì biết đâu đó có thể đạt được hiệu
quả bất ngờ”.
“Tên nhóc kia, cậu nhớ cho kỹ, Trung y chú trọng trị
bệnh từ gốc rễ, Tây y lại muốn loại bỏ triệt để, một cái thì
nhu hòa, một cái thì cứng rắn”.
“Việc chúng ta cần làm chính là phối hợp cương nhu,
điều hòa âm dương”.
“Ra đây, nhìn thi thể này đi…”
Từng câu từng chữ quanh quần trong đầu, ba giây
sau, Trần Đức đột nhiên mở mắt, ngân châm trong tay hạ
xuống, đâm vào da thịt Từ Hàm.
Đầu, trái tim, lòng bàn chân.
Mỗi một huyệt vị mấu chốt đều có một cây
ngân châm.
“Túi máu!”
“Thưa anh, máu đã dùng hết rồi”, y tá nói.
“Đưa dụng cụ truyền máu cho tôi!”
Y tá không biết Trần Đức muốn làm gì, nhưng cô ấy
vẫn lập tức lấy ống truyền máu đến, giao cho anh.
Trần
Đức cắm một đầu thiết bị truyền máu vào cánh tay mình.
Chưa đến năm giây, máu của anh đã theo đường ống
chảy vào cơ thề Từ Hàm.
“Anh Trần, khác nhóm máu sẽ xày ra vấn đề đấy!”, y tá
bên cạnh trợn trừng mắt, cô chưa từng thấy người nào
độc ác với bàn thân như vậy, cũng chưa từng thấy cách
truyền máu thế này, kinh ngạc cùng căng thằng khiến trái
tim cô đập bang bang trong lồng ngực.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Hiện tại, quan trọng nhất là nắm bắt thời gian, TrầnĐức tạm thời không xử lý Khâu Kiệt, anh quay sang nóivới Hồ Dương: “Có thể tìm giúp tôi hai người không?”“Được!”, Hồ Dương đáp: “Hai người qua đây giúp tôimột tay!”Hai y tá đang thu dọn đồ đạng bên cạnh liếc nhìnnhau, sau đó lập tức mang bao tay vào, dùng hành độngthể hiện bọn họ đồng ý.Từ Hàm rất đáng yêu, đừng nói là Trần Đức, kể cà cáccô – những người đứng ngoài quan sát cũng cảm thấycực kỳ đau lòng.Dù không có hi vọng thì giúp một tay đã sao?“Tốt!”Trần Đức đóng cửa lại, nhìn lướt qua các thiết bị trongphòng giải phẫu: “Bác sĩ Hồ, anh giúp tôi dùng máy sốcđiện tim k*ch th*ch trái tim Từ Hàm”.Hồ Dương không nói một lời, nhanh chóng lấy máysốc điện ra, điều chỉnh độ mạnh yếu phù hợp rồi bắt đầuấn lên người Tử Hàm.“Rầm!”“Rầm!”“Rầm!”Mỗi lần bị sốc điện, Từ Hàm ưỡn cong người, cơ thểco giật một lúc lâu, Liễu Như Nguyệt đứng bên cạnh thấythế càng thêm khiếp đàm:“Anh Trần, Từ Hàm đã đi rồi, đề cô bé an nghì đượckhông? Đừng tra tấn cô bé thêm nữa!”Trần Đức ngó lơ, không để ý đến lời của Liễu NhưNguyệt, dường như anh đã phát điên rồi: “Đem giúp tôimấy cây châm đến đây!”Trong phòng giải phẫu có đầy đủ thiết bị, y tá đứngbên cạnh nhanh chóng cầm một hộp kim châm đưa đếntrước mặt anh.Hai mắt Trần Đức khép hờ, nhớ lại các huyệt vị trênthân thể, nhớ lại một vài thủ thuật cứu người mà Sửu giađã từng dạy anh.“Trung y chưa từng lạc hậu, Tây y cũng không kém,nếu có thể dung hợp thuật kỳ kinh bát mạch của Trung ycùng với giải phẫu thì biết đâu đó có thể đạt được hiệuquả bất ngờ”.“Tên nhóc kia, cậu nhớ cho kỹ, Trung y chú trọng trịbệnh từ gốc rễ, Tây y lại muốn loại bỏ triệt để, một cái thìnhu hòa, một cái thì cứng rắn”.“Việc chúng ta cần làm chính là phối hợp cương nhu,điều hòa âm dương”.“Ra đây, nhìn thi thể này đi…”Từng câu từng chữ quanh quần trong đầu, ba giâysau, Trần Đức đột nhiên mở mắt, ngân châm trong tay hạxuống, đâm vào da thịt Từ Hàm.Đầu, trái tim, lòng bàn chân.Mỗi một huyệt vị mấu chốt đều có một câyngân châm.“Túi máu!”“Thưa anh, máu đã dùng hết rồi”, y tá nói.“Đưa dụng cụ truyền máu cho tôi!”Y tá không biết Trần Đức muốn làm gì, nhưng cô ấyvẫn lập tức lấy ống truyền máu đến, giao cho anh.TrầnĐức cắm một đầu thiết bị truyền máu vào cánh tay mình.Chưa đến năm giây, máu của anh đã theo đường ốngchảy vào cơ thề Từ Hàm.“Anh Trần, khác nhóm máu sẽ xày ra vấn đề đấy!”, y tábên cạnh trợn trừng mắt, cô chưa từng thấy người nàođộc ác với bàn thân như vậy, cũng chưa từng thấy cáchtruyền máu thế này, kinh ngạc cùng căng thằng khiến tráitim cô đập bang bang trong lồng ngực.