Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 148: Chương 148
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Tôi biết!”Trên thực tế, Trần Đức cùng nhóm máu với Từ Hàm,năm đó Trương Phàm từng nhiều lần truyền máu cho anh,hiện tại, đương nhiên anh cũng có thể truyền máu cho TừHàm.Phương thức truyền máu dã man và điên cuồng củaTrần Đức khiến Hồ Dương cũng phải sửng sốt.“Tiếp tục sốc điện, đừng ngừng”, Trần Đức nhắc nhờ,đồng thời anh cũng lấy ra bao tay của mình, mang vào rồibắt đầu hoàn thành ca giải phẫu còn dang dở cho TừHàm.Khi anh bắt đầu mổ, em gái y tá đứng bên cạnh lộ rõsự kinh ngạc, hoàn toàn không dám tin đây là một ngườibình thường, bởi vì động tác của anh quá thành thạo, hệtnhư một tay lão luyện, lần nào cũng tìm được vị trí cực kỳchính xác.Thậm chí những dụng cụ phức tạp kia chẳng khác nàođồ chơi trong tay anh, có thể điều khiển tùy ý, xoay quaxoay lại mà không hề phạm bất cứ một sai lầm nào.Hơn thế nữa, anh có thể làm một công đôi chuyện, haitay chia ra làm 2 việc khác nhau, mà động tác còn vừanhanh vừa chuẩn nữa chứ.Các cô có hơi nghi ngờ, có khi nào Trần Đức học y haykhông? Ngay cà Hồ Dương cũng há hốc mồm kinh ngạc,người này hoàn toàn không giống một người không biếtchữa bệnh.Động tác lưu loát thành thạo thế này, so với giáo sưKhâu Kiệt bên ngoài cũng không kém là bao.Chì có một điểm khác biệt duy nhất chính là Trần Đứckhông làm việc theo lẽ thưong, thủ thuật của anh cực kỳquỷ dị, thoạt nhìn rất tàn nhẫn.Dao giải phẫu đã rạch mởnhiều bộ vị, thịt đỏ tươi trở tới trở lui trong tay anh.Thình thoàng, anh còn lấy từ trong người ra một ítthảo dược kỳ quái bôi lên khối thịt đỏ kia.Cành tượng máu tanh dọa Liễu Như Nguyệt, cô ấykhông dám nhìn tiếp mà vội quay sang chỗ khác.Một y tá giúp Trần Đức lau mồ hôi, người còn lại thìđưa dụng cụ cho anh, Hồ Dương đứng bên cạnh vẫn luônduy trì sốc điện.Trong quần áo của Trần Đức có chứa đủ loại dượcliệu, những thứ này anh đã mua khi biết Từ Hàm bị bệnh,vẫn luôn mang theo bên người.Một vài loại là độc dược, một vài loại chì là thào dượcbình thường.Khi những thứ này dung hợp cùng huyết dịch sẽ tạothành một số hiệu quà đặc thù.“Tích!”Chưa đến 3 phút, đột nhiên, Monitor theo dõi bệnhnhân phát ra âm thanh.Trên màn hình, điện tim đồ vốn là một đường thẳngbỗng xuất hiện dao động.Âm thanh này khiến động tác của mọi người khựng lại,đồng loạt nhìn vào màn hình thiết bị theo dõi.Tim đập, mạch đập, huyết áp đang dần dần từ 0 nhích lên.Cảnh báo đỏ nhạt dần, bắt đầu chuyển sang màu xanh lá.Lúc này, mọi người đều mở to mắt kinh ngạc.Sống rồi!Từ Hàm sống lại rồi!Không ai dám tin vào điều trước mắt, bất kể là HồDương, Liễu Như Nguyệt hay hai y tá bên cạnh.Bên dưới khẩu trang, bọn họ đều há hốc mồm.Rõ ràng là tim Từ Hàm đã ngừng đập, hô hấp cũngđình chỉ, không còn một chút sức sống…Thế nhưng…
“Tôi biết!”
Trên thực tế, Trần Đức cùng nhóm máu với Từ Hàm,
năm đó Trương Phàm từng nhiều lần truyền máu cho anh,
hiện tại, đương nhiên anh cũng có thể truyền máu cho Từ
Hàm.
Phương thức truyền máu dã man và điên cuồng của
Trần Đức khiến Hồ Dương cũng phải sửng sốt.
“Tiếp tục sốc điện, đừng ngừng”, Trần Đức nhắc nhờ,
đồng thời anh cũng lấy ra bao tay của mình, mang vào rồi
bắt đầu hoàn thành ca giải phẫu còn dang dở cho Từ
Hàm.
Khi anh bắt đầu mổ, em gái y tá đứng bên cạnh lộ rõ
sự kinh ngạc, hoàn toàn không dám tin đây là một người
bình thường, bởi vì động tác của anh quá thành thạo, hệt
như một tay lão luyện, lần nào cũng tìm được vị trí cực kỳ
chính xác.
Thậm chí những dụng cụ phức tạp kia chẳng khác nào
đồ chơi trong tay anh, có thể điều khiển tùy ý, xoay qua
xoay lại mà không hề phạm bất cứ một sai lầm nào.
Hơn thế nữa, anh có thể làm một công đôi chuyện, hai
tay chia ra làm 2 việc khác nhau, mà động tác còn vừa
nhanh vừa chuẩn nữa chứ.
Các cô có hơi nghi ngờ, có khi nào Trần Đức học y hay
không? Ngay cà Hồ Dương cũng há hốc mồm kinh ngạc,
người này hoàn toàn không giống một người không biết
chữa bệnh.
Động tác lưu loát thành thạo thế này, so với giáo sư
Khâu Kiệt bên ngoài cũng không kém là bao.
Chì có một điểm khác biệt duy nhất chính là Trần Đức
không làm việc theo lẽ thưong, thủ thuật của anh cực kỳ
quỷ dị, thoạt nhìn rất tàn nhẫn.
Dao giải phẫu đã rạch mở
nhiều bộ vị, thịt đỏ tươi trở tới trở lui trong tay anh.
Thình thoàng, anh còn lấy từ trong người ra một ít
thảo dược kỳ quái bôi lên khối thịt đỏ kia.
Cành tượng máu tanh dọa Liễu Như Nguyệt, cô ấy
không dám nhìn tiếp mà vội quay sang chỗ khác.
Một y tá giúp Trần Đức lau mồ hôi, người còn lại thì
đưa dụng cụ cho anh, Hồ Dương đứng bên cạnh vẫn luôn
duy trì sốc điện.
Trong quần áo của Trần Đức có chứa đủ loại dược
liệu, những thứ này anh đã mua khi biết Từ Hàm bị bệnh,
vẫn luôn mang theo bên người.
Một vài loại là độc dược, một vài loại chì là thào dược
bình thường.
Khi những thứ này dung hợp cùng huyết dịch sẽ tạo
thành một số hiệu quà đặc thù.
“Tích!”
Chưa đến 3 phút, đột nhiên, Monitor theo dõi bệnh
nhân phát ra âm thanh.
Trên màn hình, điện tim đồ vốn là một đường thẳng
bỗng xuất hiện dao động.
Âm thanh này khiến động tác của mọi người khựng lại,
đồng loạt nhìn vào màn hình thiết bị theo dõi.
Tim đập, mạch đập, huyết áp đang dần dần từ 0 nhích lên.
Cảnh báo đỏ nhạt dần, bắt đầu chuyển sang màu xanh lá.
Lúc này, mọi người đều mở to mắt kinh ngạc.
Sống rồi!
Từ Hàm sống lại rồi!
Không ai dám tin vào điều trước mắt, bất kể là Hồ
Dương, Liễu Như Nguyệt hay hai y tá bên cạnh.
Bên dưới khẩu trang, bọn họ đều há hốc mồm.
Rõ ràng là tim Từ Hàm đã ngừng đập, hô hấp cũng
đình chỉ, không còn một chút sức sống…
Thế nhưng…
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Tôi biết!”Trên thực tế, Trần Đức cùng nhóm máu với Từ Hàm,năm đó Trương Phàm từng nhiều lần truyền máu cho anh,hiện tại, đương nhiên anh cũng có thể truyền máu cho TừHàm.Phương thức truyền máu dã man và điên cuồng củaTrần Đức khiến Hồ Dương cũng phải sửng sốt.“Tiếp tục sốc điện, đừng ngừng”, Trần Đức nhắc nhờ,đồng thời anh cũng lấy ra bao tay của mình, mang vào rồibắt đầu hoàn thành ca giải phẫu còn dang dở cho TừHàm.Khi anh bắt đầu mổ, em gái y tá đứng bên cạnh lộ rõsự kinh ngạc, hoàn toàn không dám tin đây là một ngườibình thường, bởi vì động tác của anh quá thành thạo, hệtnhư một tay lão luyện, lần nào cũng tìm được vị trí cực kỳchính xác.Thậm chí những dụng cụ phức tạp kia chẳng khác nàođồ chơi trong tay anh, có thể điều khiển tùy ý, xoay quaxoay lại mà không hề phạm bất cứ một sai lầm nào.Hơn thế nữa, anh có thể làm một công đôi chuyện, haitay chia ra làm 2 việc khác nhau, mà động tác còn vừanhanh vừa chuẩn nữa chứ.Các cô có hơi nghi ngờ, có khi nào Trần Đức học y haykhông? Ngay cà Hồ Dương cũng há hốc mồm kinh ngạc,người này hoàn toàn không giống một người không biếtchữa bệnh.Động tác lưu loát thành thạo thế này, so với giáo sưKhâu Kiệt bên ngoài cũng không kém là bao.Chì có một điểm khác biệt duy nhất chính là Trần Đứckhông làm việc theo lẽ thưong, thủ thuật của anh cực kỳquỷ dị, thoạt nhìn rất tàn nhẫn.Dao giải phẫu đã rạch mởnhiều bộ vị, thịt đỏ tươi trở tới trở lui trong tay anh.Thình thoàng, anh còn lấy từ trong người ra một ítthảo dược kỳ quái bôi lên khối thịt đỏ kia.Cành tượng máu tanh dọa Liễu Như Nguyệt, cô ấykhông dám nhìn tiếp mà vội quay sang chỗ khác.Một y tá giúp Trần Đức lau mồ hôi, người còn lại thìđưa dụng cụ cho anh, Hồ Dương đứng bên cạnh vẫn luônduy trì sốc điện.Trong quần áo của Trần Đức có chứa đủ loại dượcliệu, những thứ này anh đã mua khi biết Từ Hàm bị bệnh,vẫn luôn mang theo bên người.Một vài loại là độc dược, một vài loại chì là thào dượcbình thường.Khi những thứ này dung hợp cùng huyết dịch sẽ tạothành một số hiệu quà đặc thù.“Tích!”Chưa đến 3 phút, đột nhiên, Monitor theo dõi bệnhnhân phát ra âm thanh.Trên màn hình, điện tim đồ vốn là một đường thẳngbỗng xuất hiện dao động.Âm thanh này khiến động tác của mọi người khựng lại,đồng loạt nhìn vào màn hình thiết bị theo dõi.Tim đập, mạch đập, huyết áp đang dần dần từ 0 nhích lên.Cảnh báo đỏ nhạt dần, bắt đầu chuyển sang màu xanh lá.Lúc này, mọi người đều mở to mắt kinh ngạc.Sống rồi!Từ Hàm sống lại rồi!Không ai dám tin vào điều trước mắt, bất kể là HồDương, Liễu Như Nguyệt hay hai y tá bên cạnh.Bên dưới khẩu trang, bọn họ đều há hốc mồm.Rõ ràng là tim Từ Hàm đã ngừng đập, hô hấp cũngđình chỉ, không còn một chút sức sống…Thế nhưng…