Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 154: Chương 154
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Tôi đã phạm pháp, tôi sẵn sàng đi cùng đội trườngTrương một chuyến, có điều…”Trần Đức nói: “Giáo sư Khâu, ông vừa nói chúng tôikhông cứu người.Nếu chúng tôi cứu sống được thì ôngsẽ ăn phân ở trước mặt mọi người, có thật vậy không?”“Tất nhiên là thật rồi!”, Khâu Kiệt bất giác đáp.Ngaykhi nói xong, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, tạisao Trần Đức đột nhiên lại hỏi chuyện này?Lẽ nào tên này thật sự cứu sống cô bé kia rồi?Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!Lúc đó, chuông báo vang lên, hắn và tất cả các bác sĩkhác đã cố gắng hết sức để cứu vãn tình thế nhưng cuốicùng, ca mổ vẫn không thể tiến hành đến cùng.Tất cả bọn họ đều đã cố gắng hết mình rồi, bao gồmhắn cũng đã sử dụng hết tất cà kỹ năng.Khâu Kiệt làm bác sĩ đã hơn hai mươi năm, trong suốthai mươi năm qua hắn đã thực hiện hàng trăm ca phẫuthuật, có thể nói là kinh nghiệm đầy mình.Các giấy báo từ mà hắn đưa ra, tất cả đều từ vongtrong thời gian hắn dự tính, không có ngoại lệ.Lần này, hắn cũng không tin Từ Hàm có thể sống sót!Nghĩ đến đây, Khâu Kiệt lấy lại tự tin, dù sao đi nữahắn cũng là một bác sĩ lâu năm, người mà hắn không cứuđược người thì làm sao có người cứu được?Kỹ năng y khoa của hắn thì không có gì phảinghi ngờ!Sau đó…Hắn cười chế nhạo: “Này nhóc, câu đó là tao nói đấy,nếu mày có thể cứu sống cô bé đó thì tao sẽ ăn phântrước mặt mọi người, quyết không nuốt lời”.“Quyền uy của tao, không phài ai cũng có thể chấtvấn, mày muốn dọa tao?”Khi Khâu Kiệt nói những lời này, ngay cả những bác sĩđang đứng phía sau hắn cũng cảm thấy như vậy.Tuy rằng người này nhân phẩm không ra gì, nhưng ythuật thì không thể chê đưoc, nếu không hắn kiêu ngạonhư vậy, viện trưởng đã trục xuất hắn từ lâu rồi.Chỉ có Hồ Dương, Liễu Như Nguyệt và hai y tá phíasau là tỏ vẻ kỳ quái, nhất thời cứng họng, không biết nênnói gì mới phải.Nhìn thấy bộ dạng huênh hoang của Khâu Kiệt, bọnhọ bỗng nhiên có chút mong đợi được xem cảnh tượngngười này ăn phân đến lạ…Loại người này lẽ ra phải được xử lý từ lâu rồi.Trần Đức bước sang một bên và nói: “Nếu ông khôngtin, ông có thể tự mình vào xem thừ”.“Haha, còn cần phài xem sao?”Khâu Kiệt vô cùng tự phụ, đề chứng tỏ uy quyền củamình, hắn nói: “Nếu như mày đã muốn tao xem, vậy thìkhông chỉ mình tao xem, tao muốn dẫn theo hai bác sĩ vàchọn thêm hai người ở kia vào chứng kiến nữa”.“Tùy”, Trần Đức không quan tâm, càng có nhiều ngườithì càng có thể khiến tên này mất mặt.“Được!”Khâu Kiệt chọn hai bác sĩ, sau đó tùy ý chì vào haingười bên ngoài khu vực bị bao vây này.Đội trưởng Trương liếc mắt nhìn người canh gác ở đó,bào cho hai người kia đi qua.Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Khâu Kiệt, đội trườngTrương và hai bác sĩ cũng với hai người nhà của bệnhnhân bước vào phòng phẫu thuật.Vừa bước vào đã ngừi thấy mùi thuốc nồng nặc.Cái này là còn sót lại từ lần dọn dẹp lúc nãy.Khâu Kiệt cực kỳ kiêu ngạo, hoàn toàn không nghĩđến chuyện Từ Hàm sẽ được cứu sống, trong thâm tâmcủa hắn, cô bé đó nhất định sẽ chết!Vì vậy, hắn thậm chí còn không thèm nhìn về phía đó,đứng quay lưng lại với phòng phẫu thuật rồi nói với mọingười: “Mọi người đã thấy chưa? Dù là monitor hay cácdụng cụ thiết bị khác, tất cả đều đã tắt”.Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía phòngphẫu thuật, monitor và các chì số trên đó đều hiện màu xanh.Điện tâm đồ hiện sóng rõ ràng, nhịp cao nhịp thấpchuyển động đều đều.
“Tôi đã phạm pháp, tôi sẵn sàng đi cùng đội trường
Trương một chuyến, có điều…”
Trần Đức nói: “Giáo sư Khâu, ông vừa nói chúng tôi
không cứu người.
Nếu chúng tôi cứu sống được thì ông
sẽ ăn phân ở trước mặt mọi người, có thật vậy không?”
“Tất nhiên là thật rồi!”, Khâu Kiệt bất giác đáp.
Ngay
khi nói xong, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, tại
sao Trần Đức đột nhiên lại hỏi chuyện này?
Lẽ nào tên này thật sự cứu sống cô bé kia rồi?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Lúc đó, chuông báo vang lên, hắn và tất cả các bác sĩ
khác đã cố gắng hết sức để cứu vãn tình thế nhưng cuối
cùng, ca mổ vẫn không thể tiến hành đến cùng.
Tất cả bọn họ đều đã cố gắng hết mình rồi, bao gồm
hắn cũng đã sử dụng hết tất cà kỹ năng.
Khâu Kiệt làm bác sĩ đã hơn hai mươi năm, trong suốt
hai mươi năm qua hắn đã thực hiện hàng trăm ca phẫu
thuật, có thể nói là kinh nghiệm đầy mình.
Các giấy báo từ mà hắn đưa ra, tất cả đều từ vong
trong thời gian hắn dự tính, không có ngoại lệ.
Lần này, hắn cũng không tin Từ Hàm có thể sống sót!
Nghĩ đến đây, Khâu Kiệt lấy lại tự tin, dù sao đi nữa
hắn cũng là một bác sĩ lâu năm, người mà hắn không cứu
được người thì làm sao có người cứu được?
Kỹ năng y khoa của hắn thì không có gì phải
nghi ngờ!
Sau đó…
Hắn cười chế nhạo: “Này nhóc, câu đó là tao nói đấy,
nếu mày có thể cứu sống cô bé đó thì tao sẽ ăn phân
trước mặt mọi người, quyết không nuốt lời”.
“Quyền uy của tao, không phài ai cũng có thể chất
vấn, mày muốn dọa tao?”
Khi Khâu Kiệt nói những lời này, ngay cả những bác sĩ
đang đứng phía sau hắn cũng cảm thấy như vậy.
Tuy rằng người này nhân phẩm không ra gì, nhưng y
thuật thì không thể chê đưoc, nếu không hắn kiêu ngạo
như vậy, viện trưởng đã trục xuất hắn từ lâu rồi.
Chỉ có Hồ Dương, Liễu Như Nguyệt và hai y tá phía
sau là tỏ vẻ kỳ quái, nhất thời cứng họng, không biết nên
nói gì mới phải.
Nhìn thấy bộ dạng huênh hoang của Khâu Kiệt, bọn
họ bỗng nhiên có chút mong đợi được xem cảnh tượng
người này ăn phân đến lạ…
Loại người này lẽ ra phải được xử lý từ lâu rồi.
Trần Đức bước sang một bên và nói: “Nếu ông không
tin, ông có thể tự mình vào xem thừ”.
“Haha, còn cần phài xem sao?”
Khâu Kiệt vô cùng tự phụ, đề chứng tỏ uy quyền của
mình, hắn nói: “Nếu như mày đã muốn tao xem, vậy thì
không chỉ mình tao xem, tao muốn dẫn theo hai bác sĩ và
chọn thêm hai người ở kia vào chứng kiến nữa”.
“Tùy”, Trần Đức không quan tâm, càng có nhiều người
thì càng có thể khiến tên này mất mặt.
“Được!”
Khâu Kiệt chọn hai bác sĩ, sau đó tùy ý chì vào hai
người bên ngoài khu vực bị bao vây này.
Đội trưởng Trương liếc mắt nhìn người canh gác ở đó,
bào cho hai người kia đi qua.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Khâu Kiệt, đội trường
Trương và hai bác sĩ cũng với hai người nhà của bệnh
nhân bước vào phòng phẫu thuật.
Vừa bước vào đã ngừi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Cái này là còn sót lại từ lần dọn dẹp lúc nãy.
Khâu Kiệt cực kỳ kiêu ngạo, hoàn toàn không nghĩ
đến chuyện Từ Hàm sẽ được cứu sống, trong thâm tâm
của hắn, cô bé đó nhất định sẽ chết!
Vì vậy, hắn thậm chí còn không thèm nhìn về phía đó,
đứng quay lưng lại với phòng phẫu thuật rồi nói với mọi
người: “Mọi người đã thấy chưa? Dù là monitor hay các
dụng cụ thiết bị khác, tất cả đều đã tắt”.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía phòng
phẫu thuật, monitor và các chì số trên đó đều hiện màu xanh.
Điện tâm đồ hiện sóng rõ ràng, nhịp cao nhịp thấp
chuyển động đều đều.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Tôi đã phạm pháp, tôi sẵn sàng đi cùng đội trườngTrương một chuyến, có điều…”Trần Đức nói: “Giáo sư Khâu, ông vừa nói chúng tôikhông cứu người.Nếu chúng tôi cứu sống được thì ôngsẽ ăn phân ở trước mặt mọi người, có thật vậy không?”“Tất nhiên là thật rồi!”, Khâu Kiệt bất giác đáp.Ngaykhi nói xong, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, tạisao Trần Đức đột nhiên lại hỏi chuyện này?Lẽ nào tên này thật sự cứu sống cô bé kia rồi?Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!Lúc đó, chuông báo vang lên, hắn và tất cả các bác sĩkhác đã cố gắng hết sức để cứu vãn tình thế nhưng cuốicùng, ca mổ vẫn không thể tiến hành đến cùng.Tất cả bọn họ đều đã cố gắng hết mình rồi, bao gồmhắn cũng đã sử dụng hết tất cà kỹ năng.Khâu Kiệt làm bác sĩ đã hơn hai mươi năm, trong suốthai mươi năm qua hắn đã thực hiện hàng trăm ca phẫuthuật, có thể nói là kinh nghiệm đầy mình.Các giấy báo từ mà hắn đưa ra, tất cả đều từ vongtrong thời gian hắn dự tính, không có ngoại lệ.Lần này, hắn cũng không tin Từ Hàm có thể sống sót!Nghĩ đến đây, Khâu Kiệt lấy lại tự tin, dù sao đi nữahắn cũng là một bác sĩ lâu năm, người mà hắn không cứuđược người thì làm sao có người cứu được?Kỹ năng y khoa của hắn thì không có gì phảinghi ngờ!Sau đó…Hắn cười chế nhạo: “Này nhóc, câu đó là tao nói đấy,nếu mày có thể cứu sống cô bé đó thì tao sẽ ăn phântrước mặt mọi người, quyết không nuốt lời”.“Quyền uy của tao, không phài ai cũng có thể chấtvấn, mày muốn dọa tao?”Khi Khâu Kiệt nói những lời này, ngay cả những bác sĩđang đứng phía sau hắn cũng cảm thấy như vậy.Tuy rằng người này nhân phẩm không ra gì, nhưng ythuật thì không thể chê đưoc, nếu không hắn kiêu ngạonhư vậy, viện trưởng đã trục xuất hắn từ lâu rồi.Chỉ có Hồ Dương, Liễu Như Nguyệt và hai y tá phíasau là tỏ vẻ kỳ quái, nhất thời cứng họng, không biết nênnói gì mới phải.Nhìn thấy bộ dạng huênh hoang của Khâu Kiệt, bọnhọ bỗng nhiên có chút mong đợi được xem cảnh tượngngười này ăn phân đến lạ…Loại người này lẽ ra phải được xử lý từ lâu rồi.Trần Đức bước sang một bên và nói: “Nếu ông khôngtin, ông có thể tự mình vào xem thừ”.“Haha, còn cần phài xem sao?”Khâu Kiệt vô cùng tự phụ, đề chứng tỏ uy quyền củamình, hắn nói: “Nếu như mày đã muốn tao xem, vậy thìkhông chỉ mình tao xem, tao muốn dẫn theo hai bác sĩ vàchọn thêm hai người ở kia vào chứng kiến nữa”.“Tùy”, Trần Đức không quan tâm, càng có nhiều ngườithì càng có thể khiến tên này mất mặt.“Được!”Khâu Kiệt chọn hai bác sĩ, sau đó tùy ý chì vào haingười bên ngoài khu vực bị bao vây này.Đội trưởng Trương liếc mắt nhìn người canh gác ở đó,bào cho hai người kia đi qua.Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Khâu Kiệt, đội trườngTrương và hai bác sĩ cũng với hai người nhà của bệnhnhân bước vào phòng phẫu thuật.Vừa bước vào đã ngừi thấy mùi thuốc nồng nặc.Cái này là còn sót lại từ lần dọn dẹp lúc nãy.Khâu Kiệt cực kỳ kiêu ngạo, hoàn toàn không nghĩđến chuyện Từ Hàm sẽ được cứu sống, trong thâm tâmcủa hắn, cô bé đó nhất định sẽ chết!Vì vậy, hắn thậm chí còn không thèm nhìn về phía đó,đứng quay lưng lại với phòng phẫu thuật rồi nói với mọingười: “Mọi người đã thấy chưa? Dù là monitor hay cácdụng cụ thiết bị khác, tất cả đều đã tắt”.Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía phòngphẫu thuật, monitor và các chì số trên đó đều hiện màu xanh.Điện tâm đồ hiện sóng rõ ràng, nhịp cao nhịp thấpchuyển động đều đều.