Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 155: Chương 155

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Hình ảnh này, chỉ cần là người bình thường đều biếtnó có ý nghĩa gì.Sắc mặt của những người đó cực kỳ cổ quái.Nhìn về mặt tự mãn của Khâu Kiệt, giống như đangnhìn một kè ngốc.“Giáo sư Khâu, ông có chắc cô bé đó đã chếtkhông?”, đội trường Trương hòi.“Đương nhiên..”, Khâu Kiệt chưa kịp nói hết câu thìđã kịp nhận thấy đội trường Trương và hai bác sĩ có gì đókhông đúng, hắn bất giác quay đầu lại nhìn các thiết bịtrong phòng mổ.Trong phút chốc, những lời hắn chưa nói ra liền trôingược lại vào trong.Hắn không dám tin vào mắt mình, nhìn chằm chằmcành tượng này.Tất cả các dụng cụ máy móc đều đang sáng trưng!Hơn nữa toàn bộ đều hoạt động bình thường, khôngcó gì khác lạ!Trong phòng phẫu thuật, máy móc thiết bị đều đangnhấp nháy ánh sáng xanh.Màu xanh lá cây tượng trưng cho sự sống.Là một giáo sư y khoa, hơn nữa còn là một giáo sư ykhoa ở tuổi bốn mươi, sao Khâu Kiệt có thể không hiểunhững tia sáng này tượng trưng cho điều gì.“Không thể nào!”“Tuyệt đối không thể nào!”Khâu Kiệt chạy đến trước thiết bị monitor kia, cầnthận xem xét các chỉ số khác nhau trên đó, rồi lại đi đếnbên cạnh Từ Hàm để kiểm tra tình trạng sức khỏe của côbé bằng các thù pháp chuyên nghiệp.Tất cà trạng thái đểu nói cho hắn biết.Cô bé chưa chết!Hơn nữa phẫu thuật đã thành công.Các chỉ số ổn định đến mức không thể ổn định hơn!“Chuyện này sao có thể…”, Khâu Kiệt không dám tin,lẽ nào nam thanh niên kia thật sự có thể kéo cô bé từ quỷmôn quan trở về sao?Không chỉ hắn mà hai bác sĩ khác cũng không thểtin được.Bọn họ đã đích thân tham gia vào ca phẫu thuật chocô bé, khi tất cà các cơ quan của cô bé có dấu hiệu suykiệt.Trong tình huống này, cho dù thần thánh có đến cũngkhông cứu được.Hai người nhà của bệnh nhân không hiểu thiết bị máymóc thể hiện điều gì nhưng họ cũng biết bé gái trêngiường bệnh không có chuyện gì.Sắc mặt đội trường Trưong hơi đanh lại, sự tin tưngcủa ông ta đối với Khâu Kiệt nhanh chóng giảm xuống:“Giáo sư Khâu, ông giải thích đi”.“Chắc chắn là do tôi cứu sống!”, Khâu Kiệt không tinTrần Đức đã cứu Từ Hàm: “Ca phẫu thuật của chúng tôihằn đã thành công rồi, chỉ là thiết bị máy móc lúc đó bịtrục trặc!”“Không sai, nhất định là như vậy.”Hắn càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình, mộtkẻ ngoài ngành dựa vào cái gì mà có thể c* người,nhất định lúc đó bọn họ đã phán đoán sai.“Mọi người ra ngoài đi, Từ Hàm cần phài nghì ngơi”,Trần Đức lạnh lùng nói, trong phòng mồ có quá nhiềungười, anh không muốn quấy nhiễu Từ Hàm.“Mọi chuyện đã được xác nhận, chúng ta ra ngoàithôi”, đội trường Trương cũng nói.Mọi người không thể không rời khòi phòngphẫu thuật.“Tình hình thế nào?”, bác sĩ đang đợi ngoài cửa hòi.“Còn sống, cô bé thực sự sống lại rồi”, một bác sĩ kểlại tình hình bên trong.

Hình ảnh này, chỉ cần là người bình thường đều biết

nó có ý nghĩa gì.

Sắc mặt của những người đó cực kỳ cổ quái.

Nhìn về mặt tự mãn của Khâu Kiệt, giống như đang

nhìn một kè ngốc.

“Giáo sư Khâu, ông có chắc cô bé đó đã chết

không?”, đội trường Trương hòi.

“Đương nhiên.

.

”, Khâu Kiệt chưa kịp nói hết câu thì

đã kịp nhận thấy đội trường Trương và hai bác sĩ có gì đó

không đúng, hắn bất giác quay đầu lại nhìn các thiết bị

trong phòng mổ.

Trong phút chốc, những lời hắn chưa nói ra liền trôi

ngược lại vào trong.

Hắn không dám tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm

cành tượng này.

Tất cả các dụng cụ máy móc đều đang sáng trưng!

Hơn nữa toàn bộ đều hoạt động bình thường, không

có gì khác lạ!

Trong phòng phẫu thuật, máy móc thiết bị đều đang

nhấp nháy ánh sáng xanh.

Màu xanh lá cây tượng trưng cho sự sống.

Là một giáo sư y khoa, hơn nữa còn là một giáo sư y

khoa ở tuổi bốn mươi, sao Khâu Kiệt có thể không hiểu

những tia sáng này tượng trưng cho điều gì.

“Không thể nào!”

“Tuyệt đối không thể nào!”

Khâu Kiệt chạy đến trước thiết bị monitor kia, cần

thận xem xét các chỉ số khác nhau trên đó, rồi lại đi đến

bên cạnh Từ Hàm để kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô

bé bằng các thù pháp chuyên nghiệp.

Tất cà trạng thái đểu nói cho hắn biết.

Cô bé chưa chết!

Hơn nữa phẫu thuật đã thành công.

Các chỉ số ổn định đến mức không thể ổn định hơn!

“Chuyện này sao có thể…”, Khâu Kiệt không dám tin,

lẽ nào nam thanh niên kia thật sự có thể kéo cô bé từ quỷ

môn quan trở về sao?

Không chỉ hắn mà hai bác sĩ khác cũng không thể

tin được.

Bọn họ đã đích thân tham gia vào ca phẫu thuật cho

cô bé, khi tất cà các cơ quan của cô bé có dấu hiệu suy

kiệt.

Trong tình huống này, cho dù thần thánh có đến cũng

không cứu được.

Hai người nhà của bệnh nhân không hiểu thiết bị máy

móc thể hiện điều gì nhưng họ cũng biết bé gái trên

giường bệnh không có chuyện gì.

Sắc mặt đội trường Trưong hơi đanh lại, sự tin tưng

của ông ta đối với Khâu Kiệt nhanh chóng giảm xuống:

“Giáo sư Khâu, ông giải thích đi”.

“Chắc chắn là do tôi cứu sống!”, Khâu Kiệt không tin

Trần Đức đã cứu Từ Hàm: “Ca phẫu thuật của chúng tôi

hằn đã thành công rồi, chỉ là thiết bị máy móc lúc đó bị

trục trặc!”

“Không sai, nhất định là như vậy.

Hắn càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình, một

kẻ ngoài ngành dựa vào cái gì mà có thể c* người,

nhất định lúc đó bọn họ đã phán đoán sai.

“Mọi người ra ngoài đi, Từ Hàm cần phài nghì ngơi”,

Trần Đức lạnh lùng nói, trong phòng mồ có quá nhiều

người, anh không muốn quấy nhiễu Từ Hàm.

“Mọi chuyện đã được xác nhận, chúng ta ra ngoài

thôi”, đội trường Trương cũng nói.

Mọi người không thể không rời khòi phòng

phẫu thuật.

“Tình hình thế nào?”, bác sĩ đang đợi ngoài cửa hòi.

“Còn sống, cô bé thực sự sống lại rồi”, một bác sĩ kể

lại tình hình bên trong.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Hình ảnh này, chỉ cần là người bình thường đều biếtnó có ý nghĩa gì.Sắc mặt của những người đó cực kỳ cổ quái.Nhìn về mặt tự mãn của Khâu Kiệt, giống như đangnhìn một kè ngốc.“Giáo sư Khâu, ông có chắc cô bé đó đã chếtkhông?”, đội trường Trương hòi.“Đương nhiên..”, Khâu Kiệt chưa kịp nói hết câu thìđã kịp nhận thấy đội trường Trương và hai bác sĩ có gì đókhông đúng, hắn bất giác quay đầu lại nhìn các thiết bịtrong phòng mổ.Trong phút chốc, những lời hắn chưa nói ra liền trôingược lại vào trong.Hắn không dám tin vào mắt mình, nhìn chằm chằmcành tượng này.Tất cả các dụng cụ máy móc đều đang sáng trưng!Hơn nữa toàn bộ đều hoạt động bình thường, khôngcó gì khác lạ!Trong phòng phẫu thuật, máy móc thiết bị đều đangnhấp nháy ánh sáng xanh.Màu xanh lá cây tượng trưng cho sự sống.Là một giáo sư y khoa, hơn nữa còn là một giáo sư ykhoa ở tuổi bốn mươi, sao Khâu Kiệt có thể không hiểunhững tia sáng này tượng trưng cho điều gì.“Không thể nào!”“Tuyệt đối không thể nào!”Khâu Kiệt chạy đến trước thiết bị monitor kia, cầnthận xem xét các chỉ số khác nhau trên đó, rồi lại đi đếnbên cạnh Từ Hàm để kiểm tra tình trạng sức khỏe của côbé bằng các thù pháp chuyên nghiệp.Tất cà trạng thái đểu nói cho hắn biết.Cô bé chưa chết!Hơn nữa phẫu thuật đã thành công.Các chỉ số ổn định đến mức không thể ổn định hơn!“Chuyện này sao có thể…”, Khâu Kiệt không dám tin,lẽ nào nam thanh niên kia thật sự có thể kéo cô bé từ quỷmôn quan trở về sao?Không chỉ hắn mà hai bác sĩ khác cũng không thểtin được.Bọn họ đã đích thân tham gia vào ca phẫu thuật chocô bé, khi tất cà các cơ quan của cô bé có dấu hiệu suykiệt.Trong tình huống này, cho dù thần thánh có đến cũngkhông cứu được.Hai người nhà của bệnh nhân không hiểu thiết bị máymóc thể hiện điều gì nhưng họ cũng biết bé gái trêngiường bệnh không có chuyện gì.Sắc mặt đội trường Trưong hơi đanh lại, sự tin tưngcủa ông ta đối với Khâu Kiệt nhanh chóng giảm xuống:“Giáo sư Khâu, ông giải thích đi”.“Chắc chắn là do tôi cứu sống!”, Khâu Kiệt không tinTrần Đức đã cứu Từ Hàm: “Ca phẫu thuật của chúng tôihằn đã thành công rồi, chỉ là thiết bị máy móc lúc đó bịtrục trặc!”“Không sai, nhất định là như vậy.”Hắn càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình, mộtkẻ ngoài ngành dựa vào cái gì mà có thể c* người,nhất định lúc đó bọn họ đã phán đoán sai.“Mọi người ra ngoài đi, Từ Hàm cần phài nghì ngơi”,Trần Đức lạnh lùng nói, trong phòng mồ có quá nhiềungười, anh không muốn quấy nhiễu Từ Hàm.“Mọi chuyện đã được xác nhận, chúng ta ra ngoàithôi”, đội trường Trương cũng nói.Mọi người không thể không rời khòi phòngphẫu thuật.“Tình hình thế nào?”, bác sĩ đang đợi ngoài cửa hòi.“Còn sống, cô bé thực sự sống lại rồi”, một bác sĩ kểlại tình hình bên trong.

Chương 155: Chương 155