Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 238: Chương 238

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Bát Hoang, cậu hãy giúp tôi bảo vệ con bé được không? Tôi biết, lai lịch của cậu… chắc chắn… chắc chắn không đơn giản…”Tống Thiên Vũ không phải kẻ ngốc.Khi quyết định dùng người, ông đều đi điều tra nhân thân, khoảng trống 13 năm trong lý lịch của Trần Đức ông hoàn toàn không tra được chút gì.Mãi đến hôm nay, khi nhìn thấy bản lĩnh kinh khủng của Trần Đức.Ông hiểu ngay, rằng Trần Đức không phải một người bình thường!“Tôi đã ký hỢp đồng ba tháng, trong thời gian này, đương nhiên tôi sẽ bảo vệ cô ấy”.Trần Đức lặng lẽ nói, anh không thể bảo vệ Tống Ngữ Yên cả đời, còn việc khác đang chờ anh làm.“Ba tháng… được… được rồi…”Trần Đức không phải cá trong ao, điều này Tống Thiên Vũ rất hiểu.Ba tháng.Ba tháng, chắc cũng đủ để Tống Ngữ Yên hoàn toàn tiếp quản tập đoàn.Bất kể Trần Đức có thân phận gì, ông cũng nhận ra được anh là người biết giữ chữ tín, không phải lo lắng anh trở mặt.“Cảm ơn… cảm ơn…”Chắc là do nói nhiều quá, Tống Thiên Vũ ho khan liên tục, sắc mặt tái nhợt, gần như không thể thở được.Các bác sĩ nhìn thấy sỢ điếng người, vội vàng lao vào cấp cứu.Không chờ họ ra tay, Trần Đức đã làm trước, anh vận sức điểm vài huyệt vị trên người Tống Thiên Vũ.Tống Thiên Vũ cuối cùng cũng bình ổn lại, mấy tay bác sĩ nhìn Trần Đức chằm chằm, thủ pháp của anh như thần, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.“Đây là…”Đồng tử trong mắt Tống Thiên Vũ giật giật, ông quay sang nhìn Trần Đức đăm đăm.Thủ pháp vừa rồi của Trần Sinh, ông đã từng nhìn thấy!Hơn 20 năm trước!Ông đã từng có cơ duyên quen biết một vị đại SƯ!Chính nhờ vị đại sư đó tập đoàn dược Thiên Vũ mới có ngày hôm nay.Năm đó ông vừa tiếp quản tập đoàn dược Thiên Vũ từ tay bô mình liền đối diện với cục diện quá đỗi phức tạp, không có cách nào nghiên cứu được loại thuốc hữu hiệu mang tính đột phá, trong khi đối thủ lần lượt tung ra thị trường những sản phẩm vừa chất lượng vừa tiện dụng.Lần đó, tập đoàn dược Thiên Vũ đối mặt với thử thách quá lớn, suýt nữa thì phá sản.Tống Thiên Vũ phiền muộn vô cùng, bèn đến Ngũ Đài Sơn giải sầu, trong lúc đó gặp được một vị thần y.Thần y có diện mạo xấu ma chê quỷ hờn!Lần đầu tiên gặp vị thần y đó, ông mất ngủ suốt ba đêm, bởi vì quá xấu, xấu không thể tưởng tượng, mắt mũi miệng cứ nhíu hết vào một cục nhìn không ra được mô dạng.Hơn 20 năm trước, lúc đó vị thần y kia đang cứu người, bao nhiêu bệnh nan y đều chỉ cần một thang thuốc là có thể chữa dứt hẳn.Khi ấy Tống Thiên Vũ đang nản lòng thoái chí, cũng bước tới xin chữa bệnh, người đó cũng chẳng khác gì Trần Đức hôm nay, cũng điểm vài huyệt đạo trên người ông.Lực đạo, thủ pháp,…Hoàn toàn giống hệt!

“Bát Hoang, cậu hãy giúp tôi bảo vệ con bé được không? Tôi biết, lai lịch của cậu… chắc chắn… chắc chắn không đơn giản…”

Tống Thiên Vũ không phải kẻ ngốc.

Khi quyết định dùng người, ông đều đi điều tra nhân thân, khoảng trống 13 năm trong lý lịch của Trần Đức ông hoàn toàn không tra được chút gì.

Mãi đến hôm nay, khi nhìn thấy bản lĩnh kinh khủng của Trần Đức.

Ông hiểu ngay, rằng Trần Đức không phải một người bình thường!

“Tôi đã ký hỢp đồng ba tháng, trong thời gian này, đương nhiên tôi sẽ bảo vệ cô ấy”.

Trần Đức lặng lẽ nói, anh không thể bảo vệ Tống Ngữ Yên cả đời, còn việc khác đang chờ anh làm.

“Ba tháng… được… được rồi…”

Trần Đức không phải cá trong ao, điều này Tống Thiên Vũ rất hiểu.

Ba tháng.

Ba tháng, chắc cũng đủ để Tống Ngữ Yên hoàn toàn tiếp quản tập đoàn.

Bất kể Trần Đức có thân phận gì, ông cũng nhận ra được anh là người biết giữ chữ tín, không phải lo lắng anh trở mặt.

“Cảm ơn… cảm ơn…”

Chắc là do nói nhiều quá, Tống Thiên Vũ ho khan liên tục, sắc mặt tái nhợt, gần như không thể thở được.

Các bác sĩ nhìn thấy sỢ điếng người, vội vàng lao vào cấp cứu.

Không chờ họ ra tay, Trần Đức đã làm trước, anh vận sức điểm vài huyệt vị trên người Tống Thiên Vũ.

Tống Thiên Vũ cuối cùng cũng bình ổn lại, mấy tay bác sĩ nhìn Trần Đức chằm chằm, thủ pháp của anh như thần, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.

“Đây là…”

Đồng tử trong mắt Tống Thiên Vũ giật giật, ông quay sang nhìn Trần Đức đăm đăm.

Thủ pháp vừa rồi của Trần Sinh, ông đã từng nhìn thấy!

Hơn 20 năm trước!

Ông đã từng có cơ duyên quen biết một vị đại SƯ!

Chính nhờ vị đại sư đó tập đoàn dược Thiên Vũ mới có ngày hôm nay.

Năm đó ông vừa tiếp quản tập đoàn dược Thiên Vũ từ tay bô mình liền đối diện với cục diện quá đỗi phức tạp, không có cách nào nghiên cứu được loại thuốc hữu hiệu mang tính đột phá, trong khi đối thủ lần lượt tung ra thị trường những sản phẩm vừa chất lượng vừa tiện dụng.

Lần đó, tập đoàn dược Thiên Vũ đối mặt với thử thách quá lớn, suýt nữa thì phá sản.

Tống Thiên Vũ phiền muộn vô cùng, bèn đến Ngũ Đài Sơn giải sầu, trong lúc đó gặp được một vị thần y.

Thần y có diện mạo xấu ma chê quỷ hờn!

Lần đầu tiên gặp vị thần y đó, ông mất ngủ suốt ba đêm, bởi vì quá xấu, xấu không thể tưởng tượng, mắt mũi miệng cứ nhíu hết vào một cục nhìn không ra được mô dạng.

Hơn 20 năm trước, lúc đó vị thần y kia đang cứu người, bao nhiêu bệnh nan y đều chỉ cần một thang thuốc là có thể chữa dứt hẳn.

Khi ấy Tống Thiên Vũ đang nản lòng thoái chí, cũng bước tới xin chữa bệnh, người đó cũng chẳng khác gì Trần Đức hôm nay, cũng điểm vài huyệt đạo trên người ông.

Lực đạo, thủ pháp,…

Hoàn toàn giống hệt!

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Bát Hoang, cậu hãy giúp tôi bảo vệ con bé được không? Tôi biết, lai lịch của cậu… chắc chắn… chắc chắn không đơn giản…”Tống Thiên Vũ không phải kẻ ngốc.Khi quyết định dùng người, ông đều đi điều tra nhân thân, khoảng trống 13 năm trong lý lịch của Trần Đức ông hoàn toàn không tra được chút gì.Mãi đến hôm nay, khi nhìn thấy bản lĩnh kinh khủng của Trần Đức.Ông hiểu ngay, rằng Trần Đức không phải một người bình thường!“Tôi đã ký hỢp đồng ba tháng, trong thời gian này, đương nhiên tôi sẽ bảo vệ cô ấy”.Trần Đức lặng lẽ nói, anh không thể bảo vệ Tống Ngữ Yên cả đời, còn việc khác đang chờ anh làm.“Ba tháng… được… được rồi…”Trần Đức không phải cá trong ao, điều này Tống Thiên Vũ rất hiểu.Ba tháng.Ba tháng, chắc cũng đủ để Tống Ngữ Yên hoàn toàn tiếp quản tập đoàn.Bất kể Trần Đức có thân phận gì, ông cũng nhận ra được anh là người biết giữ chữ tín, không phải lo lắng anh trở mặt.“Cảm ơn… cảm ơn…”Chắc là do nói nhiều quá, Tống Thiên Vũ ho khan liên tục, sắc mặt tái nhợt, gần như không thể thở được.Các bác sĩ nhìn thấy sỢ điếng người, vội vàng lao vào cấp cứu.Không chờ họ ra tay, Trần Đức đã làm trước, anh vận sức điểm vài huyệt vị trên người Tống Thiên Vũ.Tống Thiên Vũ cuối cùng cũng bình ổn lại, mấy tay bác sĩ nhìn Trần Đức chằm chằm, thủ pháp của anh như thần, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.“Đây là…”Đồng tử trong mắt Tống Thiên Vũ giật giật, ông quay sang nhìn Trần Đức đăm đăm.Thủ pháp vừa rồi của Trần Sinh, ông đã từng nhìn thấy!Hơn 20 năm trước!Ông đã từng có cơ duyên quen biết một vị đại SƯ!Chính nhờ vị đại sư đó tập đoàn dược Thiên Vũ mới có ngày hôm nay.Năm đó ông vừa tiếp quản tập đoàn dược Thiên Vũ từ tay bô mình liền đối diện với cục diện quá đỗi phức tạp, không có cách nào nghiên cứu được loại thuốc hữu hiệu mang tính đột phá, trong khi đối thủ lần lượt tung ra thị trường những sản phẩm vừa chất lượng vừa tiện dụng.Lần đó, tập đoàn dược Thiên Vũ đối mặt với thử thách quá lớn, suýt nữa thì phá sản.Tống Thiên Vũ phiền muộn vô cùng, bèn đến Ngũ Đài Sơn giải sầu, trong lúc đó gặp được một vị thần y.Thần y có diện mạo xấu ma chê quỷ hờn!Lần đầu tiên gặp vị thần y đó, ông mất ngủ suốt ba đêm, bởi vì quá xấu, xấu không thể tưởng tượng, mắt mũi miệng cứ nhíu hết vào một cục nhìn không ra được mô dạng.Hơn 20 năm trước, lúc đó vị thần y kia đang cứu người, bao nhiêu bệnh nan y đều chỉ cần một thang thuốc là có thể chữa dứt hẳn.Khi ấy Tống Thiên Vũ đang nản lòng thoái chí, cũng bước tới xin chữa bệnh, người đó cũng chẳng khác gì Trần Đức hôm nay, cũng điểm vài huyệt đạo trên người ông.Lực đạo, thủ pháp,…Hoàn toàn giống hệt!

Chương 238: Chương 238