Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 239: Chương 239
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Hơn 20 năm trôi qua, đến tận giờ này, ông vẫn nhớ rõ mồn một.Chỉ vì mấy công thức bào chế thuốc của vị thần y vô tiền khoáng hậu đó mà Tống Thiên Vũ khổ sở cầu xin cho bằng được, quay về tạo ra sản phẩm thuốc trị bệnh ngày nay vẫn còn bán rất chạy.Nên nhớ, đó là thuốc của hơn 20 năm trước.Chính những phương thuốc đó đã cứu sống ông, cứu tập đoàn được Thiên Vũ thoát một bàn thua trông thấy!Hỏi làm sao Tống Thiên Vũ làm sao có thể quên người nọ?Ông từng hứa với vị đại sư ấy, rằng ông bằng lòng gả con gái cho đệ từ tương lai, hoặc là con trai của ông ta!“Cậu… Bát Hoang, thủ pháp vừa rồi., ai dạy cho cậu?” Tống Thiên Vũ không thể tin nổi, giọng điệu vừa hoang mang, vừa thận trọng, lại như đang gặng hòi.Sao mà khéo thế?Ông không thể tin nổi trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy.Thứ ông đang đội lên đầu Trần Đức chắc không phải là thân phận đệ tử của vị thần y kia đấy chứ!“Chuyện này…” chuyện của Sửu gia, Trần Đức không định tiết lộ, vẻ mặt do dự.“Có phải Sửu gia hay không?” không chờ Trần Đức trả lời, Tống Thiên Vũ đã kích động không thôi, con ngươi giật giật.“Chủ tịch Tống, ông biết Sửu gia?” Trần Đức ngạc nhiên, thật sự không ngờ Tống Thiên Vũ nói ra hai chữ đó.Rõ ràng ông biết Sửu gia!“Bát Hoang, nói tôi biết đi, có đúng là ông ấy dạy cậu không? Cậu… cậu là đệ tử ông ấy đúng không?” Tống Thiên Vũ nói đứt quãng, nhưng vẫn không giấu nổi kích động trong lòng.“Phải” nếu đối phương đã nói ra rồi, Trần Đức cũng không giấu giếm làm gì nữa: “Đúng là tôi cũng coi như đệ từ của ông ấy, nhưng mà ông ấy không chịu cho tôi gọi ông ấy là sư phụ”.“Cậu có thể mô tả diện mạo ông ấy được không?” Tống Thiên Vũ vẫn muốn chắc chắn.“Xin lỗi, không tiện đâu”, mô tả mặt mũi Sửu gia chính là làm nhục ông ấy, anh không thể.“ĐƯỢC… được…”Tống Thiên Vũ là người khôn khéo thế nào chứ? Nhìn thấy biểu cảm của Trần Đức lập tức biết ngay, ông thở dài thườn thượt:“Ý trời, tất cả đều là ý trời…”“Bát Hoang, cậu có nhớ ban đầu khi ký hợp đồng tôi có nhắc đến một vị đại sư không?” Tống Thiên Vũ hỏi.“Chẳng lẽ là Sửu gia?” Trần Đức lập tức đoán ra ý trong lời nói, mắt anh cũng lóe lên biểu cảm không nói nên lời.“Phải, chính là ông ấy…”Tống Thiên Vũ kể lại chuyện năm xưa Sửu gia cũng từng thi triển thủ pháp vừ rồi với ông, trong lòng thổn thức vô cùng: “Hồi đó Sửu gia cứu tôi một mạng, hôm nay cậu lại cứu con gái tôi một mạng, tất cả đều là ý trời”.Đột nhiên, Tống Thiên Vũ chuyển đề tài:“Bát Hoang, cậu… cậu có bằng lòng…”“Lấy con gái tôi không?”Trần Đức giật mình, không ngờ Tống Thiên Vũ lại nói đến chuyện này.Mỗi khi nhìn thấy Tống Ngữ Yên, anh sẽ nghĩ đến một cô gái khác.Cô gái đó chính là cái dằm trong tim Trần Đức.Thù lớn chưa trả.Làm sao anh có thể đi cưới cô gái khác làm vỢ?Huống hồ, dù anh có lấy Tống Ngữ Yên, thì cô cũng chỉ thay thế cho một hình bóng khác.“Xin lỗi… chủ tịch Tống, chuyện này tôi không thể đồng ý” Trần Đức từ chối thẳng thừng: “Tính tôi từ nhỏ đã phóng túng, không thích hợp lấy vỢ sinh con”.“Bát Hoang…”Tống Thiên Vũ hồi lâu không nói gì, thấy Trần Đức quyết liệt như thế trong lòng cũng hiểu, chuyện này e là vô vọng rồi.Nhưng mà, đệ tử của Sửu gia vẫn bằng lòng bảo vệ con gái ông trong ba tháng.Vậy cũng là may mắn quá lớn lao, ông không dám quá tham lam.“Tôi muốn gặp Ngữ Yên và Khánh Ngôn…” sau một lúc im lặng, Tống Thiên Vũ mới lên tiếng.
Hơn 20 năm trôi qua, đến tận giờ này, ông vẫn nhớ rõ mồn một.
Chỉ vì mấy công thức bào chế thuốc của vị thần y vô tiền khoáng hậu đó mà Tống Thiên Vũ khổ sở cầu xin cho bằng được, quay về tạo ra sản phẩm thuốc trị bệnh ngày nay vẫn còn bán rất chạy.
Nên nhớ, đó là thuốc của hơn 20 năm trước.
Chính những phương thuốc đó đã cứu sống ông, cứu tập đoàn được Thiên Vũ thoát một bàn thua trông thấy!
Hỏi làm sao Tống Thiên Vũ làm sao có thể quên người nọ?
Ông từng hứa với vị đại sư ấy, rằng ông bằng lòng gả con gái cho đệ từ tương lai, hoặc là con trai của ông ta!
“Cậu… Bát Hoang, thủ pháp vừa rồi.
, ai dạy cho cậu?” Tống Thiên Vũ không thể tin nổi, giọng điệu vừa hoang mang, vừa thận trọng, lại như đang gặng hòi.
Sao mà khéo thế?
Ông không thể tin nổi trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
Thứ ông đang đội lên đầu Trần Đức chắc không phải là thân phận đệ tử của vị thần y kia đấy chứ!
“Chuyện này…” chuyện của Sửu gia, Trần Đức không định tiết lộ, vẻ mặt do dự.
“Có phải Sửu gia hay không?” không chờ Trần Đức trả lời, Tống Thiên Vũ đã kích động không thôi, con ngươi giật giật.
“Chủ tịch Tống, ông biết Sửu gia?” Trần Đức ngạc nhiên, thật sự không ngờ Tống Thiên Vũ nói ra hai chữ đó.
Rõ ràng ông biết Sửu gia!
“Bát Hoang, nói tôi biết đi, có đúng là ông ấy dạy cậu không? Cậu… cậu là đệ tử ông ấy đúng không?” Tống Thiên Vũ nói đứt quãng, nhưng vẫn không giấu nổi kích động trong lòng.
“Phải” nếu đối phương đã nói ra rồi, Trần Đức cũng không giấu giếm làm gì nữa: “Đúng là tôi cũng coi như đệ từ của ông ấy, nhưng mà ông ấy không chịu cho tôi gọi ông ấy là sư phụ”.
“Cậu có thể mô tả diện mạo ông ấy được không?” Tống Thiên Vũ vẫn muốn chắc chắn.
“Xin lỗi, không tiện đâu”, mô tả mặt mũi Sửu gia chính là làm nhục ông ấy, anh không thể.
“ĐƯỢC… được…”
Tống Thiên Vũ là người khôn khéo thế nào chứ? Nhìn thấy biểu cảm của Trần Đức lập tức biết ngay, ông thở dài thườn thượt:
“Ý trời, tất cả đều là ý trời…”
“Bát Hoang, cậu có nhớ ban đầu khi ký hợp đồng tôi có nhắc đến một vị đại sư không?” Tống Thiên Vũ hỏi.
“Chẳng lẽ là Sửu gia?” Trần Đức lập tức đoán ra ý trong lời nói, mắt anh cũng lóe lên biểu cảm không nói nên lời.
“Phải, chính là ông ấy…”
Tống Thiên Vũ kể lại chuyện năm xưa Sửu gia cũng từng thi triển thủ pháp vừ rồi với ông, trong lòng thổn thức vô cùng: “Hồi đó Sửu gia cứu tôi một mạng, hôm nay cậu lại cứu con gái tôi một mạng, tất cả đều là ý trời”.
Đột nhiên, Tống Thiên Vũ chuyển đề tài:
“Bát Hoang, cậu… cậu có bằng lòng…”
“Lấy con gái tôi không?”
Trần Đức giật mình, không ngờ Tống Thiên Vũ lại nói đến chuyện này.
Mỗi khi nhìn thấy Tống Ngữ Yên, anh sẽ nghĩ đến một cô gái khác.
Cô gái đó chính là cái dằm trong tim Trần Đức.
Thù lớn chưa trả.
Làm sao anh có thể đi cưới cô gái khác làm vỢ?
Huống hồ, dù anh có lấy Tống Ngữ Yên, thì cô cũng chỉ thay thế cho một hình bóng khác.
“Xin lỗi… chủ tịch Tống, chuyện này tôi không thể đồng ý” Trần Đức từ chối thẳng thừng: “Tính tôi từ nhỏ đã phóng túng, không thích hợp lấy vỢ sinh con”.
“Bát Hoang…”
Tống Thiên Vũ hồi lâu không nói gì, thấy Trần Đức quyết liệt như thế trong lòng cũng hiểu, chuyện này e là vô vọng rồi.
Nhưng mà, đệ tử của Sửu gia vẫn bằng lòng bảo vệ con gái ông trong ba tháng.
Vậy cũng là may mắn quá lớn lao, ông không dám quá tham lam.
“Tôi muốn gặp Ngữ Yên và Khánh Ngôn…” sau một lúc im lặng, Tống Thiên Vũ mới lên tiếng.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Hơn 20 năm trôi qua, đến tận giờ này, ông vẫn nhớ rõ mồn một.Chỉ vì mấy công thức bào chế thuốc của vị thần y vô tiền khoáng hậu đó mà Tống Thiên Vũ khổ sở cầu xin cho bằng được, quay về tạo ra sản phẩm thuốc trị bệnh ngày nay vẫn còn bán rất chạy.Nên nhớ, đó là thuốc của hơn 20 năm trước.Chính những phương thuốc đó đã cứu sống ông, cứu tập đoàn được Thiên Vũ thoát một bàn thua trông thấy!Hỏi làm sao Tống Thiên Vũ làm sao có thể quên người nọ?Ông từng hứa với vị đại sư ấy, rằng ông bằng lòng gả con gái cho đệ từ tương lai, hoặc là con trai của ông ta!“Cậu… Bát Hoang, thủ pháp vừa rồi., ai dạy cho cậu?” Tống Thiên Vũ không thể tin nổi, giọng điệu vừa hoang mang, vừa thận trọng, lại như đang gặng hòi.Sao mà khéo thế?Ông không thể tin nổi trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy.Thứ ông đang đội lên đầu Trần Đức chắc không phải là thân phận đệ tử của vị thần y kia đấy chứ!“Chuyện này…” chuyện của Sửu gia, Trần Đức không định tiết lộ, vẻ mặt do dự.“Có phải Sửu gia hay không?” không chờ Trần Đức trả lời, Tống Thiên Vũ đã kích động không thôi, con ngươi giật giật.“Chủ tịch Tống, ông biết Sửu gia?” Trần Đức ngạc nhiên, thật sự không ngờ Tống Thiên Vũ nói ra hai chữ đó.Rõ ràng ông biết Sửu gia!“Bát Hoang, nói tôi biết đi, có đúng là ông ấy dạy cậu không? Cậu… cậu là đệ tử ông ấy đúng không?” Tống Thiên Vũ nói đứt quãng, nhưng vẫn không giấu nổi kích động trong lòng.“Phải” nếu đối phương đã nói ra rồi, Trần Đức cũng không giấu giếm làm gì nữa: “Đúng là tôi cũng coi như đệ từ của ông ấy, nhưng mà ông ấy không chịu cho tôi gọi ông ấy là sư phụ”.“Cậu có thể mô tả diện mạo ông ấy được không?” Tống Thiên Vũ vẫn muốn chắc chắn.“Xin lỗi, không tiện đâu”, mô tả mặt mũi Sửu gia chính là làm nhục ông ấy, anh không thể.“ĐƯỢC… được…”Tống Thiên Vũ là người khôn khéo thế nào chứ? Nhìn thấy biểu cảm của Trần Đức lập tức biết ngay, ông thở dài thườn thượt:“Ý trời, tất cả đều là ý trời…”“Bát Hoang, cậu có nhớ ban đầu khi ký hợp đồng tôi có nhắc đến một vị đại sư không?” Tống Thiên Vũ hỏi.“Chẳng lẽ là Sửu gia?” Trần Đức lập tức đoán ra ý trong lời nói, mắt anh cũng lóe lên biểu cảm không nói nên lời.“Phải, chính là ông ấy…”Tống Thiên Vũ kể lại chuyện năm xưa Sửu gia cũng từng thi triển thủ pháp vừ rồi với ông, trong lòng thổn thức vô cùng: “Hồi đó Sửu gia cứu tôi một mạng, hôm nay cậu lại cứu con gái tôi một mạng, tất cả đều là ý trời”.Đột nhiên, Tống Thiên Vũ chuyển đề tài:“Bát Hoang, cậu… cậu có bằng lòng…”“Lấy con gái tôi không?”Trần Đức giật mình, không ngờ Tống Thiên Vũ lại nói đến chuyện này.Mỗi khi nhìn thấy Tống Ngữ Yên, anh sẽ nghĩ đến một cô gái khác.Cô gái đó chính là cái dằm trong tim Trần Đức.Thù lớn chưa trả.Làm sao anh có thể đi cưới cô gái khác làm vỢ?Huống hồ, dù anh có lấy Tống Ngữ Yên, thì cô cũng chỉ thay thế cho một hình bóng khác.“Xin lỗi… chủ tịch Tống, chuyện này tôi không thể đồng ý” Trần Đức từ chối thẳng thừng: “Tính tôi từ nhỏ đã phóng túng, không thích hợp lấy vỢ sinh con”.“Bát Hoang…”Tống Thiên Vũ hồi lâu không nói gì, thấy Trần Đức quyết liệt như thế trong lòng cũng hiểu, chuyện này e là vô vọng rồi.Nhưng mà, đệ tử của Sửu gia vẫn bằng lòng bảo vệ con gái ông trong ba tháng.Vậy cũng là may mắn quá lớn lao, ông không dám quá tham lam.“Tôi muốn gặp Ngữ Yên và Khánh Ngôn…” sau một lúc im lặng, Tống Thiên Vũ mới lên tiếng.