Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 300: Chương 300

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Bạo Long hung tợn nói mấy câu này xong liền hướng màn hình điện thoại về phía Trần Đức.“Nhóc con, có thể đánh bại nhiều người của tôi như vậy, cậu thực sự không tồi, nhưng Bạo Long trước sau vẫn là em trai của tôi, động tới nó, cậu chỉ có một con đường chết thôi, hiểu chứ?”Trần Đức một phát cướp lấy điện thoại từ tay Bạo Long.“Anh đang uy h**p tôi?”Trần Đức cười lạnh nhìn Long Tiếu HỔ.“Bụp!”Một giây tiếp theo, Trần Đức bất thình lình tung một cước về phía Bạo Long!Sau đó.Một chân giẫm lên mặt hắn ta.Cười nhếch mép nói với Long Tiếu Hổ: “Tôi ấy à, không sợ nhất chính là uy h**p!”“Nhóc con, mày có phải là không muốn sống nữa không!”, gân xanh nơi thái dương của Long Tiếu Hổ giật giật, như muốn nhảy ra ngoài: “Mau thả nó ra, nếu không tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”“Ồ!”Trần Đức vừa trả lời, sức lực dưới chân cũng không giảm nhẹ.“Răng rắc!”Một đạp của anh đã giẫm gãy chân phải của Bạo Long.Tiếp đó lại là một đạp nữa, xử gọn chiếc chân còn lại!“A a a a a!”Bạo Long thét chói tai, tiếng kêu sợ hãi vang vọng bốn phía.Thế nhưng nơi đây là một sân bóng rổ, xung quanh vô cùng trống trải, căn bản sẽ không có người nghe thấy được.Hắn trợn trừng hai mắt, đau tới mức chảy mồ hôi lạnh liên tục.Những tên lâu la đang quỳ và nằm sõng soài trên đất lúc này cũng kinh hãi run sợ.Tên này không phải là người mà, là ma quỷ mới đúng!Ngay trước mặt Long Tiếu Hổ đạp gãy hai chân của em trai hắn.Toàn bộ thành phố Tân có mấy ai dám làm như vậy?Hắn thực sự không sợ trời không sợ đất sao?“Mày vừa mới nói khiến tao phải quỳ xuống gọi mày là gì?”, Trần Đức cúi người, xoay camera để bản thân và Bạo Long cùng lọt vào khung hình.“Bố, làm ơn, buông tha cho tôi… bỏ qua cho tôi…”, Bạo Long lúc này thực sự sợ thấu tâm can rồi, hắn vẫn luôn tưởng rằng Long Tiếu Hổ là bùa hộ mệnh của mình, nhưng vào giờ phút này, khi đối diện với Trần Đức, hắn mới cảm nhận được thế nào là bất lực, hoảng loạn cùng kinh sợ, hắn dám khẳng định thằng nhóc trước mắt này chắc chắn là một hung thầni!Một hung thần sẵn sàng tước đoạt mạng sống của kẻ khác.Vì thế Bạo Long thật sự không dám kiêu ngạo nữa, đại ca vốn là chỗ dựa duy nhất của hắn, chỉ là hiện tại, một tia tự tin cùng chống lưng kia cũng hoàn toàn tan tành biến mất sạch bóng.“Bố, anh là bố của tôi, van xin anh… thả tôi… được không, cầu xin anh!”

Bạo Long hung tợn nói mấy câu này xong liền hướng màn hình điện thoại về phía Trần Đức.

“Nhóc con, có thể đánh bại nhiều người của tôi như vậy, cậu thực sự không tồi, nhưng Bạo Long trước sau vẫn là em trai của tôi, động tới nó, cậu chỉ có một con đường chết thôi, hiểu chứ?”

Trần Đức một phát cướp lấy điện thoại từ tay Bạo Long.

“Anh đang uy h**p tôi?”

Trần Đức cười lạnh nhìn Long Tiếu HỔ.

“Bụp!”

Một giây tiếp theo, Trần Đức bất thình lình tung một cước về phía Bạo Long!

Sau đó.

Một chân giẫm lên mặt hắn ta.

Cười nhếch mép nói với Long Tiếu Hổ: “Tôi ấy à, không sợ nhất chính là uy h**p!”

“Nhóc con, mày có phải là không muốn sống nữa không!”, gân xanh nơi thái dương của Long Tiếu Hổ giật giật, như muốn nhảy ra ngoài: “Mau thả nó ra, nếu không tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”

“Ồ!”

Trần Đức vừa trả lời, sức lực dưới chân cũng không giảm nhẹ.

“Răng rắc!”

Một đạp của anh đã giẫm gãy chân phải của Bạo Long.

Tiếp đó lại là một đạp nữa, xử gọn chiếc chân còn lại!

“A a a a a!”

Bạo Long thét chói tai, tiếng kêu sợ hãi vang vọng bốn phía.

Thế nhưng nơi đây là một sân bóng rổ, xung quanh vô cùng trống trải, căn bản sẽ không có người nghe thấy được.

Hắn trợn trừng hai mắt, đau tới mức chảy mồ hôi lạnh liên tục.

Những tên lâu la đang quỳ và nằm sõng soài trên đất lúc này cũng kinh hãi run sợ.

Tên này không phải là người mà, là ma quỷ mới đúng!

Ngay trước mặt Long Tiếu Hổ đạp gãy hai chân của em trai hắn.

Toàn bộ thành phố Tân có mấy ai dám làm như vậy?

Hắn thực sự không sợ trời không sợ đất sao?

“Mày vừa mới nói khiến tao phải quỳ xuống gọi mày là gì?”, Trần Đức cúi người, xoay camera để bản thân và Bạo Long cùng lọt vào khung hình.

“Bố, làm ơn, buông tha cho tôi… bỏ qua cho tôi…”, Bạo Long lúc này thực sự sợ thấu tâm can rồi, hắn vẫn luôn tưởng rằng Long Tiếu Hổ là bùa hộ mệnh của mình, nhưng vào giờ phút này, khi đối diện với Trần Đức, hắn mới cảm nhận được thế nào là bất lực, hoảng loạn cùng kinh sợ, hắn dám khẳng định thằng nhóc trước mắt này chắc chắn là một hung thầni!

Một hung thần sẵn sàng tước đoạt mạng sống của kẻ khác.

Vì thế Bạo Long thật sự không dám kiêu ngạo nữa, đại ca vốn là chỗ dựa duy nhất của hắn, chỉ là hiện tại, một tia tự tin cùng chống lưng kia cũng hoàn toàn tan tành biến mất sạch bóng.

“Bố, anh là bố của tôi, van xin anh… thả tôi… được không, cầu xin anh!”

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Bạo Long hung tợn nói mấy câu này xong liền hướng màn hình điện thoại về phía Trần Đức.“Nhóc con, có thể đánh bại nhiều người của tôi như vậy, cậu thực sự không tồi, nhưng Bạo Long trước sau vẫn là em trai của tôi, động tới nó, cậu chỉ có một con đường chết thôi, hiểu chứ?”Trần Đức một phát cướp lấy điện thoại từ tay Bạo Long.“Anh đang uy h**p tôi?”Trần Đức cười lạnh nhìn Long Tiếu HỔ.“Bụp!”Một giây tiếp theo, Trần Đức bất thình lình tung một cước về phía Bạo Long!Sau đó.Một chân giẫm lên mặt hắn ta.Cười nhếch mép nói với Long Tiếu Hổ: “Tôi ấy à, không sợ nhất chính là uy h**p!”“Nhóc con, mày có phải là không muốn sống nữa không!”, gân xanh nơi thái dương của Long Tiếu Hổ giật giật, như muốn nhảy ra ngoài: “Mau thả nó ra, nếu không tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”“Ồ!”Trần Đức vừa trả lời, sức lực dưới chân cũng không giảm nhẹ.“Răng rắc!”Một đạp của anh đã giẫm gãy chân phải của Bạo Long.Tiếp đó lại là một đạp nữa, xử gọn chiếc chân còn lại!“A a a a a!”Bạo Long thét chói tai, tiếng kêu sợ hãi vang vọng bốn phía.Thế nhưng nơi đây là một sân bóng rổ, xung quanh vô cùng trống trải, căn bản sẽ không có người nghe thấy được.Hắn trợn trừng hai mắt, đau tới mức chảy mồ hôi lạnh liên tục.Những tên lâu la đang quỳ và nằm sõng soài trên đất lúc này cũng kinh hãi run sợ.Tên này không phải là người mà, là ma quỷ mới đúng!Ngay trước mặt Long Tiếu Hổ đạp gãy hai chân của em trai hắn.Toàn bộ thành phố Tân có mấy ai dám làm như vậy?Hắn thực sự không sợ trời không sợ đất sao?“Mày vừa mới nói khiến tao phải quỳ xuống gọi mày là gì?”, Trần Đức cúi người, xoay camera để bản thân và Bạo Long cùng lọt vào khung hình.“Bố, làm ơn, buông tha cho tôi… bỏ qua cho tôi…”, Bạo Long lúc này thực sự sợ thấu tâm can rồi, hắn vẫn luôn tưởng rằng Long Tiếu Hổ là bùa hộ mệnh của mình, nhưng vào giờ phút này, khi đối diện với Trần Đức, hắn mới cảm nhận được thế nào là bất lực, hoảng loạn cùng kinh sợ, hắn dám khẳng định thằng nhóc trước mắt này chắc chắn là một hung thầni!Một hung thần sẵn sàng tước đoạt mạng sống của kẻ khác.Vì thế Bạo Long thật sự không dám kiêu ngạo nữa, đại ca vốn là chỗ dựa duy nhất của hắn, chỉ là hiện tại, một tia tự tin cùng chống lưng kia cũng hoàn toàn tan tành biến mất sạch bóng.“Bố, anh là bố của tôi, van xin anh… thả tôi… được không, cầu xin anh!”

Chương 300: Chương 300