Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 302: Chương 302
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bầu không khí cũng thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng vài giây.Vài giây sau, trong video trên điện thoại di động, Long Tiếu Hổ mới hồi thần lại rồi bùng nổ lửa giận, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa mà bật dậy, mắt như chuông đồng, cắn răng nghiến lợi gằn từng tiếng:“Nhãi con, mày dám giết nó!”“Được, được lắm, có dám để lại tên họ không?”“Nhớ lấy, tao họ Trần, tên Bát Hoang, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh mày tới”.“Trần Bát Hoang, hay cho một tên Trần Bát Hoang, mày…”“Răng rắc!”Không đợi Long Tiếu Hổ dứt lời, điện thoại đã bị Trần Đức ném xuống đất, một chân giẫm nát.Mọi người lại há mồm trợn mát một lần nữa.Đó thế nhưng là Long Tiếu Hổ!Ông trùm của khu phía bắc thành phố Tân!Trong tay nắm giữ toàn bộ tài nguyên của thế giới ngầm tại khu vực phía bắc!Vậy mà không cho lấy một chút thể diện.Hành động này cũng quá điên rồ rồi!Ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng gặp qua kẻ nào điên cuồng như vậy, từng người đều kinh sợ tới cực điểm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.“Đại ca…”, Triệu Thâm sáp lại gần tới trước Trần Đức: “Anh làm như vậy là trực tiếp đắc tội tới Long Tiếu Hổ rồi!”“Đắc tội chết thì đắc tội chết đi”, vẻ mặt Trần Đức bình tĩnh, một tên Long Tiếu Hổ mà thôi, anh căn bản không để trong lòng.Triệu Thâm không biết nói sao.Đắc tội chết liền đắc tội chết.Nói thật nhẹ nhàng.Chuyện này nếu nói nhỏ thì chỉ cần giao nộp ra đương sự là hai người họ có lẽ liền có thể giải quyết, nếu lớn chuyện, rất có khả năng sẽ dẫn tới một trận gió tanh mưa máu giữa khu phía bắc và khu phía nam!Khi đó không biết có bao nhiêu huynh đệ sẽ phải mất mạng vì trận giao tranh này.“Ái…”Triệu Thâm thở dài thườn thượt, gặp phải vị hoàng đế này, anh ta cũng không có biện pháp, ai kêu người ta là đại ca đây?“Anh Thâm!”“Anh Thâm, anh thế nào rồi!”Đúng lúc này, mười mấy chiếc xe tải đột nhiên dừng ở đằng xa, lần lượt từng người từ trong xe lao nhanh xuống, còn mang theo cả vũ khí.Biết được Triệu Thâm gặp nạn, họ đã gấp rút chạy tới giúp đỡ.Chỉ là.Sau khi xuống xe, thấy được tình hình trong sân bóng rổ.Tất cả đều sững sờ.Con mẹ nó.Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?Đây là gặp nạn mà Triệu Thâm nói sao?Tại Nhayho.č0m có hình rõ và đầy đủ.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí cũng thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng vài giây.
Vài giây sau, trong video trên điện thoại di động, Long Tiếu Hổ mới hồi thần lại rồi bùng nổ lửa giận, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa mà bật dậy, mắt như chuông đồng, cắn răng nghiến lợi gằn từng tiếng:
“Nhãi con, mày dám giết nó!”
“Được, được lắm, có dám để lại tên họ không?”
“Nhớ lấy, tao họ Trần, tên Bát Hoang, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh mày tới”.
“Trần Bát Hoang, hay cho một tên Trần Bát Hoang, mày…”
“Răng rắc!”
Không đợi Long Tiếu Hổ dứt lời, điện thoại đã bị Trần Đức ném xuống đất, một chân giẫm nát.
Mọi người lại há mồm trợn mát một lần nữa.
Đó thế nhưng là Long Tiếu Hổ!
Ông trùm của khu phía bắc thành phố Tân!
Trong tay nắm giữ toàn bộ tài nguyên của thế giới ngầm tại khu vực phía bắc!
Vậy mà không cho lấy một chút thể diện.
Hành động này cũng quá điên rồ rồi!
Ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng gặp qua kẻ nào điên cuồng như vậy, từng người đều kinh sợ tới cực điểm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Đại ca…”, Triệu Thâm sáp lại gần tới trước Trần Đức: “Anh làm như vậy là trực tiếp đắc tội tới Long Tiếu Hổ rồi!”
“Đắc tội chết thì đắc tội chết đi”, vẻ mặt Trần Đức bình tĩnh, một tên Long Tiếu Hổ mà thôi, anh căn bản không để trong lòng.
Triệu Thâm không biết nói sao.
Đắc tội chết liền đắc tội chết.
Nói thật nhẹ nhàng.
Chuyện này nếu nói nhỏ thì chỉ cần giao nộp ra đương sự là hai người họ có lẽ liền có thể giải quyết, nếu lớn chuyện, rất có khả năng sẽ dẫn tới một trận gió tanh mưa máu giữa khu phía bắc và khu phía nam!
Khi đó không biết có bao nhiêu huynh đệ sẽ phải mất mạng vì trận giao tranh này.
“Ái…”
Triệu Thâm thở dài thườn thượt, gặp phải vị hoàng đế này, anh ta cũng không có biện pháp, ai kêu người ta là đại ca đây?
“Anh Thâm!”
“Anh Thâm, anh thế nào rồi!”
Đúng lúc này, mười mấy chiếc xe tải đột nhiên dừng ở đằng xa, lần lượt từng người từ trong xe lao nhanh xuống, còn mang theo cả vũ khí.
Biết được Triệu Thâm gặp nạn, họ đã gấp rút chạy tới giúp đỡ.
Chỉ là.
Sau khi xuống xe, thấy được tình hình trong sân bóng rổ.
Tất cả đều sững sờ.
Con mẹ nó.
Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Đây là gặp nạn mà Triệu Thâm nói sao?
Tại Nhayho.
č0m có hình rõ và đầy đủ
.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bầu không khí cũng thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng vài giây.Vài giây sau, trong video trên điện thoại di động, Long Tiếu Hổ mới hồi thần lại rồi bùng nổ lửa giận, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa mà bật dậy, mắt như chuông đồng, cắn răng nghiến lợi gằn từng tiếng:“Nhãi con, mày dám giết nó!”“Được, được lắm, có dám để lại tên họ không?”“Nhớ lấy, tao họ Trần, tên Bát Hoang, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh mày tới”.“Trần Bát Hoang, hay cho một tên Trần Bát Hoang, mày…”“Răng rắc!”Không đợi Long Tiếu Hổ dứt lời, điện thoại đã bị Trần Đức ném xuống đất, một chân giẫm nát.Mọi người lại há mồm trợn mát một lần nữa.Đó thế nhưng là Long Tiếu Hổ!Ông trùm của khu phía bắc thành phố Tân!Trong tay nắm giữ toàn bộ tài nguyên của thế giới ngầm tại khu vực phía bắc!Vậy mà không cho lấy một chút thể diện.Hành động này cũng quá điên rồ rồi!Ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng gặp qua kẻ nào điên cuồng như vậy, từng người đều kinh sợ tới cực điểm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.“Đại ca…”, Triệu Thâm sáp lại gần tới trước Trần Đức: “Anh làm như vậy là trực tiếp đắc tội tới Long Tiếu Hổ rồi!”“Đắc tội chết thì đắc tội chết đi”, vẻ mặt Trần Đức bình tĩnh, một tên Long Tiếu Hổ mà thôi, anh căn bản không để trong lòng.Triệu Thâm không biết nói sao.Đắc tội chết liền đắc tội chết.Nói thật nhẹ nhàng.Chuyện này nếu nói nhỏ thì chỉ cần giao nộp ra đương sự là hai người họ có lẽ liền có thể giải quyết, nếu lớn chuyện, rất có khả năng sẽ dẫn tới một trận gió tanh mưa máu giữa khu phía bắc và khu phía nam!Khi đó không biết có bao nhiêu huynh đệ sẽ phải mất mạng vì trận giao tranh này.“Ái…”Triệu Thâm thở dài thườn thượt, gặp phải vị hoàng đế này, anh ta cũng không có biện pháp, ai kêu người ta là đại ca đây?“Anh Thâm!”“Anh Thâm, anh thế nào rồi!”Đúng lúc này, mười mấy chiếc xe tải đột nhiên dừng ở đằng xa, lần lượt từng người từ trong xe lao nhanh xuống, còn mang theo cả vũ khí.Biết được Triệu Thâm gặp nạn, họ đã gấp rút chạy tới giúp đỡ.Chỉ là.Sau khi xuống xe, thấy được tình hình trong sân bóng rổ.Tất cả đều sững sờ.Con mẹ nó.Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?Đây là gặp nạn mà Triệu Thâm nói sao?Tại Nhayho.č0m có hình rõ và đầy đủ.