Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 306: Chương 306
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Diêm Thanh Nhã dịu dàng nói: “Là cậu đã cho Diêm Thanh Nhã tôi một cuộc sống mới, Diêm Thanh Nhã tôi rất muốn cảm ơn cậu nhưng lại không biết phải cảm ơn như thế nào…”“Bát Hoang, tôi phát hiện ra, tôi có chút thích cậu, tôi biết điều này là không nên, tôi lớn hơn cậu, nhưng những ngày này tôi không thể ngừng suy nghĩ về cậu, cậu… tôi… có thể cùng tôi một đêm không?”Trái tim Diêm Thanh Nhã đập thình thịch, hai má ửng hồng.Ngay khi nói xong câu này, bản thân cô ta cũng cảm thấy choáng váng, không ngờ mình lại có dũng khí nói ra điều này với một chàng trai nhỏ hơn mình mười mấy hai mươi tuổi.Thình thịch! Thình thịch!Trong phòng bếp, nghe thấy lời của Diêm Thanh Nhã, Trần Đức chìm vào im lặng, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim minh đập.Trần Đức có chút bất lực.Lại là một người phụ nữ…Anh phải làm gì bây giờ?Diêm Thanh Nhã, người đang ở rất gần anh có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng và trái tim đang đập mạnh của đối phương.“Cái đó, ừm…”Trần Đức mở miệng, phá vỡ sự im lặng, chậm rãi đẩy Diêm Thanh Nhã ra: “Xin lỗi, chị Diêm, chúng ta… cái đó… hình như không thích hợp lắm”.Có phụ nữ thích mình, đương nhiên là chuyện tốt, chưa kể người đẹp đó lại còn chủ động bày tỏ.Chỉ là.Diêm Thanh Nhã muốn một cuộc sống bình yên, ân ái.Những thứ này, anh không thể cho cô được.“Bát Hoang…”, Diêm Thanh Nhã bị đẩy ra, vô cùng thất vọng, đôi mắt trong veo nhìn Trần Đức: “Có phải cậu cảm thấy tôi quá già, không sạch sẽ, đã từng kết hôn?”“Không phải vậy, chị Diêm, tôi tuyệt đối không có ý đó, chỉ là…”“Tôi biết, cậu vẫn còn trẻ, còn rất nhiều thời gian có thể tìm được nhiều người phụ nữ tốt hơn tôi”, Diêm Thanh Nhã thở dài, nước mắt lăn dài trên khóe mắt.Phần đời trước của cô ta, chắc chắn đã thất bại, vớ được một người đàn ông như Thái Dũng, cô ta và Thái Dũng chưa từng phát sinh quan hệ vợ chồng sau khi sinh Diêm Mộng.Chỉ là những lời này, ai mà tin?Người phụ nữ như cô ta, không chỉ dơ bẩn mà còn lớn tuổi, sao có thể ảo tưởng có được Trần Bát Hoang chứ?Diêm Thanh Nhã cảm thấy rất xấu hố, thất vọng chỉ muốn rời đi.“Đợi một chút”.Trần Đức nắm lấy tay Diêm Thanh Nhã, nhìn vào cô ta nói: “Chị Diêm, chị đừng buồn, không phải như chị nghĩ đâu, hay nói cách khác, nguyên nhân không nằm ở chị”.Anh thật sự muốn từ chối Diêm Thanh Nhã, nhưng mà… cũng không thế vì chuyện này mà khiến cho Diêm Thanh Nhã cảm thấy tự ti, hiểu lầm là anh khinh thường cô được.Trần Đức thâm tình nói, anh cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra thân thể chằng chịt những vết sẹo.Nửa trên thân thể của anh, đều là vết thương.
Diêm Thanh Nhã dịu dàng nói: “Là cậu đã cho Diêm Thanh Nhã tôi một cuộc sống mới, Diêm Thanh Nhã tôi rất muốn cảm ơn cậu nhưng lại không biết phải cảm ơn như thế nào…”
“Bát Hoang, tôi phát hiện ra, tôi có chút thích cậu, tôi biết điều này là không nên, tôi lớn hơn cậu, nhưng những ngày này tôi không thể ngừng suy nghĩ về cậu, cậu… tôi… có thể cùng tôi một đêm không?”
Trái tim Diêm Thanh Nhã đập thình thịch, hai má ửng hồng.
Ngay khi nói xong câu này, bản thân cô ta cũng cảm thấy choáng váng, không ngờ mình lại có dũng khí nói ra điều này với một chàng trai nhỏ hơn mình mười mấy hai mươi tuổi.
Thình thịch! Thình thịch!
Trong phòng bếp, nghe thấy lời của Diêm Thanh Nhã, Trần Đức chìm vào im lặng, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim minh đập.
Trần Đức có chút bất lực.
Lại là một người phụ nữ…
Anh phải làm gì bây giờ?
Diêm Thanh Nhã, người đang ở rất gần anh có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng và trái tim đang đập mạnh của đối phương.
“Cái đó, ừm…”
Trần Đức mở miệng, phá vỡ sự im lặng, chậm rãi đẩy Diêm Thanh Nhã ra: “Xin lỗi, chị Diêm, chúng ta… cái đó… hình như không thích hợp lắm”.
Có phụ nữ thích mình, đương nhiên là chuyện tốt, chưa kể người đẹp đó lại còn chủ động bày tỏ.
Chỉ là.
Diêm Thanh Nhã muốn một cuộc sống bình yên, ân ái.
Những thứ này, anh không thể cho cô được.
“Bát Hoang…”, Diêm Thanh Nhã bị đẩy ra, vô cùng thất vọng, đôi mắt trong veo nhìn Trần Đức: “Có phải cậu cảm thấy tôi quá già, không sạch sẽ, đã từng kết hôn?”
“Không phải vậy, chị Diêm, tôi tuyệt đối không có ý đó, chỉ là…”
“Tôi biết, cậu vẫn còn trẻ, còn rất nhiều thời gian có thể tìm được nhiều người phụ nữ tốt hơn tôi”, Diêm Thanh Nhã thở dài, nước mắt lăn dài trên khóe mắt.
Phần đời trước của cô ta, chắc chắn đã thất bại, vớ được một người đàn ông như Thái Dũng, cô ta và Thái Dũng chưa từng phát sinh quan hệ vợ chồng sau khi sinh Diêm Mộng.
Chỉ là những lời này, ai mà tin?
Người phụ nữ như cô ta, không chỉ dơ bẩn mà còn lớn tuổi, sao có thể ảo tưởng có được Trần Bát Hoang chứ?
Diêm Thanh Nhã cảm thấy rất xấu hố, thất vọng chỉ muốn rời đi.
“Đợi một chút”.
Trần Đức nắm lấy tay Diêm Thanh Nhã, nhìn vào cô ta nói: “Chị Diêm, chị đừng buồn, không phải như chị nghĩ đâu, hay nói cách khác, nguyên nhân không nằm ở chị”.
Anh thật sự muốn từ chối Diêm Thanh Nhã, nhưng mà… cũng không thế vì chuyện này mà khiến cho Diêm Thanh Nhã cảm thấy tự ti, hiểu lầm là anh khinh thường cô được.
Trần Đức thâm tình nói, anh cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra thân thể chằng chịt những vết sẹo.
Nửa trên thân thể của anh, đều là vết thương.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Diêm Thanh Nhã dịu dàng nói: “Là cậu đã cho Diêm Thanh Nhã tôi một cuộc sống mới, Diêm Thanh Nhã tôi rất muốn cảm ơn cậu nhưng lại không biết phải cảm ơn như thế nào…”“Bát Hoang, tôi phát hiện ra, tôi có chút thích cậu, tôi biết điều này là không nên, tôi lớn hơn cậu, nhưng những ngày này tôi không thể ngừng suy nghĩ về cậu, cậu… tôi… có thể cùng tôi một đêm không?”Trái tim Diêm Thanh Nhã đập thình thịch, hai má ửng hồng.Ngay khi nói xong câu này, bản thân cô ta cũng cảm thấy choáng váng, không ngờ mình lại có dũng khí nói ra điều này với một chàng trai nhỏ hơn mình mười mấy hai mươi tuổi.Thình thịch! Thình thịch!Trong phòng bếp, nghe thấy lời của Diêm Thanh Nhã, Trần Đức chìm vào im lặng, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim minh đập.Trần Đức có chút bất lực.Lại là một người phụ nữ…Anh phải làm gì bây giờ?Diêm Thanh Nhã, người đang ở rất gần anh có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng và trái tim đang đập mạnh của đối phương.“Cái đó, ừm…”Trần Đức mở miệng, phá vỡ sự im lặng, chậm rãi đẩy Diêm Thanh Nhã ra: “Xin lỗi, chị Diêm, chúng ta… cái đó… hình như không thích hợp lắm”.Có phụ nữ thích mình, đương nhiên là chuyện tốt, chưa kể người đẹp đó lại còn chủ động bày tỏ.Chỉ là.Diêm Thanh Nhã muốn một cuộc sống bình yên, ân ái.Những thứ này, anh không thể cho cô được.“Bát Hoang…”, Diêm Thanh Nhã bị đẩy ra, vô cùng thất vọng, đôi mắt trong veo nhìn Trần Đức: “Có phải cậu cảm thấy tôi quá già, không sạch sẽ, đã từng kết hôn?”“Không phải vậy, chị Diêm, tôi tuyệt đối không có ý đó, chỉ là…”“Tôi biết, cậu vẫn còn trẻ, còn rất nhiều thời gian có thể tìm được nhiều người phụ nữ tốt hơn tôi”, Diêm Thanh Nhã thở dài, nước mắt lăn dài trên khóe mắt.Phần đời trước của cô ta, chắc chắn đã thất bại, vớ được một người đàn ông như Thái Dũng, cô ta và Thái Dũng chưa từng phát sinh quan hệ vợ chồng sau khi sinh Diêm Mộng.Chỉ là những lời này, ai mà tin?Người phụ nữ như cô ta, không chỉ dơ bẩn mà còn lớn tuổi, sao có thể ảo tưởng có được Trần Bát Hoang chứ?Diêm Thanh Nhã cảm thấy rất xấu hố, thất vọng chỉ muốn rời đi.“Đợi một chút”.Trần Đức nắm lấy tay Diêm Thanh Nhã, nhìn vào cô ta nói: “Chị Diêm, chị đừng buồn, không phải như chị nghĩ đâu, hay nói cách khác, nguyên nhân không nằm ở chị”.Anh thật sự muốn từ chối Diêm Thanh Nhã, nhưng mà… cũng không thế vì chuyện này mà khiến cho Diêm Thanh Nhã cảm thấy tự ti, hiểu lầm là anh khinh thường cô được.Trần Đức thâm tình nói, anh cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra thân thể chằng chịt những vết sẹo.Nửa trên thân thể của anh, đều là vết thương.