Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 307: Chương 307

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Đó là những dấu vết mà chiến trường để lại, là vết thương và cũng là niềm vinh quang của những người línhnhư anh.Những vết thương cũ này, có chút dọa người.Nguy hiểm nhất là vết thương gần tim, từ tim kéo dài tầm hai mươi cm.Nhìn thấy những thứ này, Diêm Thanh Nhã choáng váng.Làm sao một người có thể có nhiều vết thương như vậy được.Cô bất giác đến gần Trần Đức, ngón tay mảnh khảnh lướt trên những vết sẹo đó, đầu ngón tay trắng nõn tương phản rõ rệt với nước da màu đồng của anh.Những vết sẹo này, nhìn mà đau lòng.Diêm Thanh Nhã ngơ ngác nhìn những vết sẹo trước mặt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.Người đàn ông này, rốt cuộc đã trải qua những gì?“Tôi từng là một người lính, một trong những người lính hàng đầu trong quân đội, thực hiện vô số các nhiệm vụ nguy hiểm.Những vết sẹo này do các nhiệm vụ đó để lại”.Lời nói của Trần Bát Hoang rất dõng dạc: “Những vết sẹo chỉ tượng trưng cho quá khứ của tôi, mà tương lai của tôi còn nguy hiểm và chết chóc hơn, có thể mất mạng bất cứ lúc nào”.Trở lại đô thị, một ngày nào đó, Trần Đức nhất định sẽ tìm cách trả thù cho anh em và người phụ nữ của mình.Và kẻ địch sau lưng bọn họ, có thể ẩn nấp đến ngày hôm nay đủ để chứng tỏ, chúng có sức mạnh như thế nào.Tương lai của anh, chắc chắn không êm đềm hơn quá khứ.“Chị Diêm”.Trần Đức nói: “Chị muốn một cuộc sống ổn định, chung tình, đơn thuần, những thứ này… Trần Bát Hoang tôi không thể cho chị được”.“Quan trọng nhất là…”“Yêu một người phụ nữ quá khó, thế nên… tôi có rất nhiều phụ nữ… tôi nghĩ, về điểm này chị khó có thể chấp nhận được”.Trần Đức phải nói rõ ràng, không thể để Diêm Thanh Nhã lạc lối và tự ti vì bị anh từ chối.Giúp người thì khó, nhưng hủy đi một người thì rất dễ.Anh không muốn làm Diêm Thanh Nhã buồn.Những lời của Trần Đức xoay quanh tâm trí Diêm Thanh Nhã.Đột nhiên.Cô ta lại ôm chầm lấy Trần Đức nói: “Bát Hoang, chị Diêm ở cái tuổi này rồi, sớm đã không còn nghĩ đến tình yêu nữa, cũng không mong có được tình yêu, điều tôi cần chỉ là sự an ủi, chỉ cần khi tôi mệt, có người vỗ về, khi tôi khổ, có người nghe tôi tâm sự, như vậy là đủ“Tôi không quan tâm quá khứ của cậu, chỉ cần tương lai mà thôi”.“Tôi chỉ muốn… cậu”.Diêm Thanh Nhã ôm eo Trần Đức, cô ta thấp hơn Trần Đức một cái đầu, lúc nói chuyện, đôi môi đỏ mọng đó đã che đi những vết sẹo kia…Trần Đức có bao nhiêu phụ nữ, cô ta không quan tâm.Đàn ông giỏi luôn có nhiều phụ nữ, rất nhiều người không hiểu điều này nhưng Diêm Thanh Nhã sớm đã nhìn thấu.Những ông trùm kinh doanh, những người nổi tiếng, thể hiện tình cảm ân ái trước mặt mọi người, nhưng ai mà biết phía sau lưng bẩn thỉu thế nào?ít ra, người đàn ông này đã nói rất rõ ràng.Diêm Thanh Nhã căng thẳng, mong chờ và hi vọng Trần Đức sẽ không từ chối mình nữa, đầu ngón tay nhẹ lướt qua những vết sẹo gớm ghiếc kia.Lời của Diêm Thanh Nhã đã rất rõ ràng.

Đó là những dấu vết mà chiến trường để lại, là vết thương và cũng là niềm vinh quang của những người lính

như anh.

Những vết thương cũ này, có chút dọa người.

Nguy hiểm nhất là vết thương gần tim, từ tim kéo dài tầm hai mươi cm.

Nhìn thấy những thứ này, Diêm Thanh Nhã choáng váng.

Làm sao một người có thể có nhiều vết thương như vậy được.

Cô bất giác đến gần Trần Đức, ngón tay mảnh khảnh lướt trên những vết sẹo đó, đầu ngón tay trắng nõn tương phản rõ rệt với nước da màu đồng của anh.

Những vết sẹo này, nhìn mà đau lòng.

Diêm Thanh Nhã ngơ ngác nhìn những vết sẹo trước mặt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Người đàn ông này, rốt cuộc đã trải qua những gì?

“Tôi từng là một người lính, một trong những người lính hàng đầu trong quân đội, thực hiện vô số các nhiệm vụ nguy hiểm.

Những vết sẹo này do các nhiệm vụ đó để lại”.

Lời nói của Trần Bát Hoang rất dõng dạc: “Những vết sẹo chỉ tượng trưng cho quá khứ của tôi, mà tương lai của tôi còn nguy hiểm và chết chóc hơn, có thể mất mạng bất cứ lúc nào”.

Trở lại đô thị, một ngày nào đó, Trần Đức nhất định sẽ tìm cách trả thù cho anh em và người phụ nữ của mình.

Và kẻ địch sau lưng bọn họ, có thể ẩn nấp đến ngày hôm nay đủ để chứng tỏ, chúng có sức mạnh như thế nào.

Tương lai của anh, chắc chắn không êm đềm hơn quá khứ.

“Chị Diêm”.

Trần Đức nói: “Chị muốn một cuộc sống ổn định, chung tình, đơn thuần, những thứ này… Trần Bát Hoang tôi không thể cho chị được”.

“Quan trọng nhất là…”

“Yêu một người phụ nữ quá khó, thế nên… tôi có rất nhiều phụ nữ… tôi nghĩ, về điểm này chị khó có thể chấp nhận được”.

Trần Đức phải nói rõ ràng, không thể để Diêm Thanh Nhã lạc lối và tự ti vì bị anh từ chối.

Giúp người thì khó, nhưng hủy đi một người thì rất dễ.

Anh không muốn làm Diêm Thanh Nhã buồn.

Những lời của Trần Đức xoay quanh tâm trí Diêm Thanh Nhã.

Đột nhiên.

Cô ta lại ôm chầm lấy Trần Đức nói: “Bát Hoang, chị Diêm ở cái tuổi này rồi, sớm đã không còn nghĩ đến tình yêu nữa, cũng không mong có được tình yêu, điều tôi cần chỉ là sự an ủi, chỉ cần khi tôi mệt, có người vỗ về, khi tôi khổ, có người nghe tôi tâm sự, như vậy là đủ

“Tôi không quan tâm quá khứ của cậu, chỉ cần tương lai mà thôi”.

“Tôi chỉ muốn… cậu”.

Diêm Thanh Nhã ôm eo Trần Đức, cô ta thấp hơn Trần Đức một cái đầu, lúc nói chuyện, đôi môi đỏ mọng đó đã che đi những vết sẹo kia…

Trần Đức có bao nhiêu phụ nữ, cô ta không quan tâm.

Đàn ông giỏi luôn có nhiều phụ nữ, rất nhiều người không hiểu điều này nhưng Diêm Thanh Nhã sớm đã nhìn thấu.

Những ông trùm kinh doanh, những người nổi tiếng, thể hiện tình cảm ân ái trước mặt mọi người, nhưng ai mà biết phía sau lưng bẩn thỉu thế nào?

ít ra, người đàn ông này đã nói rất rõ ràng.

Diêm Thanh Nhã căng thẳng, mong chờ và hi vọng Trần Đức sẽ không từ chối mình nữa, đầu ngón tay nhẹ lướt qua những vết sẹo gớm ghiếc kia.

Lời của Diêm Thanh Nhã đã rất rõ ràng.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Đó là những dấu vết mà chiến trường để lại, là vết thương và cũng là niềm vinh quang của những người línhnhư anh.Những vết thương cũ này, có chút dọa người.Nguy hiểm nhất là vết thương gần tim, từ tim kéo dài tầm hai mươi cm.Nhìn thấy những thứ này, Diêm Thanh Nhã choáng váng.Làm sao một người có thể có nhiều vết thương như vậy được.Cô bất giác đến gần Trần Đức, ngón tay mảnh khảnh lướt trên những vết sẹo đó, đầu ngón tay trắng nõn tương phản rõ rệt với nước da màu đồng của anh.Những vết sẹo này, nhìn mà đau lòng.Diêm Thanh Nhã ngơ ngác nhìn những vết sẹo trước mặt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.Người đàn ông này, rốt cuộc đã trải qua những gì?“Tôi từng là một người lính, một trong những người lính hàng đầu trong quân đội, thực hiện vô số các nhiệm vụ nguy hiểm.Những vết sẹo này do các nhiệm vụ đó để lại”.Lời nói của Trần Bát Hoang rất dõng dạc: “Những vết sẹo chỉ tượng trưng cho quá khứ của tôi, mà tương lai của tôi còn nguy hiểm và chết chóc hơn, có thể mất mạng bất cứ lúc nào”.Trở lại đô thị, một ngày nào đó, Trần Đức nhất định sẽ tìm cách trả thù cho anh em và người phụ nữ của mình.Và kẻ địch sau lưng bọn họ, có thể ẩn nấp đến ngày hôm nay đủ để chứng tỏ, chúng có sức mạnh như thế nào.Tương lai của anh, chắc chắn không êm đềm hơn quá khứ.“Chị Diêm”.Trần Đức nói: “Chị muốn một cuộc sống ổn định, chung tình, đơn thuần, những thứ này… Trần Bát Hoang tôi không thể cho chị được”.“Quan trọng nhất là…”“Yêu một người phụ nữ quá khó, thế nên… tôi có rất nhiều phụ nữ… tôi nghĩ, về điểm này chị khó có thể chấp nhận được”.Trần Đức phải nói rõ ràng, không thể để Diêm Thanh Nhã lạc lối và tự ti vì bị anh từ chối.Giúp người thì khó, nhưng hủy đi một người thì rất dễ.Anh không muốn làm Diêm Thanh Nhã buồn.Những lời của Trần Đức xoay quanh tâm trí Diêm Thanh Nhã.Đột nhiên.Cô ta lại ôm chầm lấy Trần Đức nói: “Bát Hoang, chị Diêm ở cái tuổi này rồi, sớm đã không còn nghĩ đến tình yêu nữa, cũng không mong có được tình yêu, điều tôi cần chỉ là sự an ủi, chỉ cần khi tôi mệt, có người vỗ về, khi tôi khổ, có người nghe tôi tâm sự, như vậy là đủ“Tôi không quan tâm quá khứ của cậu, chỉ cần tương lai mà thôi”.“Tôi chỉ muốn… cậu”.Diêm Thanh Nhã ôm eo Trần Đức, cô ta thấp hơn Trần Đức một cái đầu, lúc nói chuyện, đôi môi đỏ mọng đó đã che đi những vết sẹo kia…Trần Đức có bao nhiêu phụ nữ, cô ta không quan tâm.Đàn ông giỏi luôn có nhiều phụ nữ, rất nhiều người không hiểu điều này nhưng Diêm Thanh Nhã sớm đã nhìn thấu.Những ông trùm kinh doanh, những người nổi tiếng, thể hiện tình cảm ân ái trước mặt mọi người, nhưng ai mà biết phía sau lưng bẩn thỉu thế nào?ít ra, người đàn ông này đã nói rất rõ ràng.Diêm Thanh Nhã căng thẳng, mong chờ và hi vọng Trần Đức sẽ không từ chối mình nữa, đầu ngón tay nhẹ lướt qua những vết sẹo gớm ghiếc kia.Lời của Diêm Thanh Nhã đã rất rõ ràng.

Chương 307: Chương 307