Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 310: Chương 310
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Trên người Đàm Thu có thêm hai vệt máu dài.“Phụt”.Đàm Thu nhịn đau, run run nói: “Các người muốn dùng tôi để lừa anh Hoang đến đây à, đừng có mơ, anh ấy sẽ không đến đâu”.“Chát!”“Chát!”“Chát!”Người dàn ông kia không nói gì, lại đánh thêm.Thêm vài roi nữa, Đàm Thu kêu lên từng hồi thảm thiết, mà tiếng kêu thảm này vào trong tai người đàn ông kia, giống như âm nhạc, trên mặt hắn ta vậy mà hiện lên vẻ thích thú.“Cho hắn nửa tiếng cuối cùng, sau nửa tiếng, nếu vẫn không nghe máy thì tao sẽ giết mày!”Lúc này!Trần Đức vẫn đang luyện đan.Đột nhiên, mí mắt anh cứ giật liên hồi.“Chuyện gì vậy nhỉ?”Trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác hoảng loạn, hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra.Vừa nghĩ đến hai cuộc điện thoại vừa rồi, anh càng cảm thấy không đúng.Ngay lập tức, anh bật điện thoại.Vừa mới bật lên, điện thoại lại reo.Trần Đức ngừng một chút, một giây sau, anh nhấn nút trả lời: “A lô!”“Cậu chủ, điện thoại thông rồi!”“Mang đến đây!”Điện thoại bên kia truyền đến giọng hai người đang nói chuyện, tiếp đó, một giọng nói ảm đạm từ bên kia vang lên: “Trần Đức, Trần Bát Hoang, đúng không?”“Là tôi, anh là…”“Trần Bát Hoang, mày giỏi lắm, là mày đã phế đi đôi chân của Hàn Tùng, còn đe dọa diệt cả nhà họ Hàn đúng không?”, điện thoại bên kia vang lên một giọng nói u ám.“Đúng!IITrần Đức nói: “Thế nên?”“Ha ha, Trần Bát Hoang, tao không biết ai cho mày lá gan và dũng khí, dám nói ra những điều như vậy, có điều, nếu đã nói ra, thì mày phải trả giá…”“Bây giờ, người anh em Đàm Thu của mày đang ở trong tay tao, theo như thông tin tao điều tra được, hai đứa mày có quan hệ rất tốt, đúng không? Anh em mày giờ giống như một con chó chết, bị tao treo lên cột của đền Thiên Ấn trên núi Thiết Mãnh”.Trái tim Trần Đức thắt lại, một cổ tức giận bùng cháy tự tận đáy lòng, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Anh muốn như thế nào?”“Tao không muốn thế nào cả, chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột với mày thôi, Đàm Thu là người đầu tiên tao động tới, người thứ hai là cô ả tên Hạ Thiên Tuyết, người thứ ba là em gái Tử Hàm của mày”.“Luật chơi rất đơn giản, từ chỗ mày đến đền mất nửa tiếng đúng không? Tao cho mày 15 phút, 15 phút sau nếu mày không đến được đây, Đàm Thu sẽ chết”.“Mà tao, trong vòng 15 phút này sẽ bắt ả Hạ Thiên Tuyết kia, cũng sẽ cho mày thời gian và địa điểm, đợi mày đến cứu…”“Đồng thời, còn có em gái dễ thương của mày nữa”.“Chậc chậc, tao thấy trò này khá vui đấy, rất thú vị, có tính thử thách, thế nào? Mày có hứng tham gia không?”, người đàn ông đó dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Hình như mày không có lựa chọn thì phải, bắt buộc phải tham gia, trừ khi mày không quan tâm đến anh em và phụ nữ của mình”.
Trên người Đàm Thu có thêm hai vệt máu dài.
“Phụt”.
Đàm Thu nhịn đau, run run nói: “Các người muốn dùng tôi để lừa anh Hoang đến đây à, đừng có mơ, anh ấy sẽ không đến đâu”.
“Chát!”
“Chát!”
“Chát!”
Người dàn ông kia không nói gì, lại đánh thêm.
Thêm vài roi nữa, Đàm Thu kêu lên từng hồi thảm thiết, mà tiếng kêu thảm này vào trong tai người đàn ông kia, giống như âm nhạc, trên mặt hắn ta vậy mà hiện lên vẻ thích thú.
“Cho hắn nửa tiếng cuối cùng, sau nửa tiếng, nếu vẫn không nghe máy thì tao sẽ giết mày!”
Lúc này!
Trần Đức vẫn đang luyện đan.
Đột nhiên, mí mắt anh cứ giật liên hồi.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác hoảng loạn, hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Vừa nghĩ đến hai cuộc điện thoại vừa rồi, anh càng cảm thấy không đúng.
Ngay lập tức, anh bật điện thoại.
Vừa mới bật lên, điện thoại lại reo.
Trần Đức ngừng một chút, một giây sau, anh nhấn nút trả lời: “A lô!”
“Cậu chủ, điện thoại thông rồi!”
“Mang đến đây!”
Điện thoại bên kia truyền đến giọng hai người đang nói chuyện, tiếp đó, một giọng nói ảm đạm từ bên kia vang lên: “Trần Đức, Trần Bát Hoang, đúng không?”
“Là tôi, anh là…”
“Trần Bát Hoang, mày giỏi lắm, là mày đã phế đi đôi chân của Hàn Tùng, còn đe dọa diệt cả nhà họ Hàn đúng không?”, điện thoại bên kia vang lên một giọng nói u ám.
“Đúng!
II
Trần Đức nói: “Thế nên?”
“Ha ha, Trần Bát Hoang, tao không biết ai cho mày lá gan và dũng khí, dám nói ra những điều như vậy, có điều, nếu đã nói ra, thì mày phải trả giá…”
“Bây giờ, người anh em Đàm Thu của mày đang ở trong tay tao, theo như thông tin tao điều tra được, hai đứa mày có quan hệ rất tốt, đúng không? Anh em mày giờ giống như một con chó chết, bị tao treo lên cột của đền Thiên Ấn trên núi Thiết Mãnh”.
Trái tim Trần Đức thắt lại, một cổ tức giận bùng cháy tự tận đáy lòng, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Anh muốn như thế nào?”
“Tao không muốn thế nào cả, chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột với mày thôi, Đàm Thu là người đầu tiên tao động tới, người thứ hai là cô ả tên Hạ Thiên Tuyết, người thứ ba là em gái Tử Hàm của mày”.
“Luật chơi rất đơn giản, từ chỗ mày đến đền mất nửa tiếng đúng không? Tao cho mày 15 phút, 15 phút sau nếu mày không đến được đây, Đàm Thu sẽ chết”.
“Mà tao, trong vòng 15 phút này sẽ bắt ả Hạ Thiên Tuyết kia, cũng sẽ cho mày thời gian và địa điểm, đợi mày đến cứu…”
“Đồng thời, còn có em gái dễ thương của mày nữa”.
“Chậc chậc, tao thấy trò này khá vui đấy, rất thú vị, có tính thử thách, thế nào? Mày có hứng tham gia không?”, người đàn ông đó dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Hình như mày không có lựa chọn thì phải, bắt buộc phải tham gia, trừ khi mày không quan tâm đến anh em và phụ nữ của mình”.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Trên người Đàm Thu có thêm hai vệt máu dài.“Phụt”.Đàm Thu nhịn đau, run run nói: “Các người muốn dùng tôi để lừa anh Hoang đến đây à, đừng có mơ, anh ấy sẽ không đến đâu”.“Chát!”“Chát!”“Chát!”Người dàn ông kia không nói gì, lại đánh thêm.Thêm vài roi nữa, Đàm Thu kêu lên từng hồi thảm thiết, mà tiếng kêu thảm này vào trong tai người đàn ông kia, giống như âm nhạc, trên mặt hắn ta vậy mà hiện lên vẻ thích thú.“Cho hắn nửa tiếng cuối cùng, sau nửa tiếng, nếu vẫn không nghe máy thì tao sẽ giết mày!”Lúc này!Trần Đức vẫn đang luyện đan.Đột nhiên, mí mắt anh cứ giật liên hồi.“Chuyện gì vậy nhỉ?”Trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác hoảng loạn, hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra.Vừa nghĩ đến hai cuộc điện thoại vừa rồi, anh càng cảm thấy không đúng.Ngay lập tức, anh bật điện thoại.Vừa mới bật lên, điện thoại lại reo.Trần Đức ngừng một chút, một giây sau, anh nhấn nút trả lời: “A lô!”“Cậu chủ, điện thoại thông rồi!”“Mang đến đây!”Điện thoại bên kia truyền đến giọng hai người đang nói chuyện, tiếp đó, một giọng nói ảm đạm từ bên kia vang lên: “Trần Đức, Trần Bát Hoang, đúng không?”“Là tôi, anh là…”“Trần Bát Hoang, mày giỏi lắm, là mày đã phế đi đôi chân của Hàn Tùng, còn đe dọa diệt cả nhà họ Hàn đúng không?”, điện thoại bên kia vang lên một giọng nói u ám.“Đúng!IITrần Đức nói: “Thế nên?”“Ha ha, Trần Bát Hoang, tao không biết ai cho mày lá gan và dũng khí, dám nói ra những điều như vậy, có điều, nếu đã nói ra, thì mày phải trả giá…”“Bây giờ, người anh em Đàm Thu của mày đang ở trong tay tao, theo như thông tin tao điều tra được, hai đứa mày có quan hệ rất tốt, đúng không? Anh em mày giờ giống như một con chó chết, bị tao treo lên cột của đền Thiên Ấn trên núi Thiết Mãnh”.Trái tim Trần Đức thắt lại, một cổ tức giận bùng cháy tự tận đáy lòng, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Anh muốn như thế nào?”“Tao không muốn thế nào cả, chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột với mày thôi, Đàm Thu là người đầu tiên tao động tới, người thứ hai là cô ả tên Hạ Thiên Tuyết, người thứ ba là em gái Tử Hàm của mày”.“Luật chơi rất đơn giản, từ chỗ mày đến đền mất nửa tiếng đúng không? Tao cho mày 15 phút, 15 phút sau nếu mày không đến được đây, Đàm Thu sẽ chết”.“Mà tao, trong vòng 15 phút này sẽ bắt ả Hạ Thiên Tuyết kia, cũng sẽ cho mày thời gian và địa điểm, đợi mày đến cứu…”“Đồng thời, còn có em gái dễ thương của mày nữa”.“Chậc chậc, tao thấy trò này khá vui đấy, rất thú vị, có tính thử thách, thế nào? Mày có hứng tham gia không?”, người đàn ông đó dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Hình như mày không có lựa chọn thì phải, bắt buộc phải tham gia, trừ khi mày không quan tâm đến anh em và phụ nữ của mình”.