Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 311: Chương 311

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Trần Đức rơi vào trầm mặc.Sự im lặng chết chóc.Tử Hàm, Đàm Thu, Hạ Thiên Tuyết.ở một khía cạnh nào đó, ba người này, đại diện cho tình thân, tình bạn và tình yêu của anh.Ý đồ giết người này, phải nói người đối diện thật sự rất thông minh, đã nắm rõ điểm yếu của Trần Đức, trong trò mèo vờn chuột này, anh thật sự không có sự lựa chọn nào khác, dù thế nào thì anh cũng phải tham gia.“Có phải mày đang rất phẫn nộ, rất tức giận không? Ha ha!”, điện thoại bên kia, người đàn ông ngạo nghễ nói: “Tao chính là thích nhìn bộ dạng lũ kiến hôi chúng mày ghét tao, nhưng lại khônglàm gì được tao cả”.“Trần Bát Hoang, chẳng phải mày rất giỏi sao? Còn muốn hủy diệt nhà họ Hàn, ha ha… đến đây, đế tao xem mày lợi hại đến mức nào, lấy gì để đối phó với nhà họ Hàn tao”.“Ồ, nhân tiện, tốt nhất mày không nên gọi cảnh sát, kinh động đến lũ đó, có lẽ sẽ cứu được em gái và người yêu mày, nhưng mạng của anh em mày thì không chắc đã giữ được…”“Trò chơi bây giờ bắt đầu, anh em mày, đợi mày ở đền Thiên Ẩn, Trần Bát Hoang, nhớ lấy tên của tao, tao tên là Hàn Thái, là khắc tinh của mày, là Hàn Thái sẽ chơi đùa mày trong lòng bàn tay”.“Bíp!”“Bíp!”“Bíp!”Trong ống nghe truyền đến tiếng cúp điện thoại, ánh mắt Trần Đức lúc này cực kỳ lãnh đạm, anh nín thở, không khí bỗng lạnh lẽo như hầm băng, cơn giận cùng cực từng cơn đánh mạnh vào lồng ngực của anh.Người nhà họ Hàn.Không ngờ rằng, người nhà họ Hàn lại thật sự ra tay từ những người xung quanh anh.Được lắm.Rất tốt.Cực kì tốt.Vài giây sau.Trần Đức đi tới chỗ cất rượu, giống như uống nước lọc, từng ngụm từng ngụm lớn uống, sau đó thỏa mãn hít sâu mấy hơi mới dần bình tĩnh lại, anh lấy điện thoại, gọi cho Phì Tứ.“Đại… đại, Hoang Gia!”, Phì Tứ nhấc máy ngay lập tức.“Trong vòng một phút, bảo đàn em của anh chuẩn bị cho tôi một chiếc xe chờ ở dưới lầu”, Trần Đức lạnh lùng nói.“Được, Hoang Gia, xảy ra chuyện gì sao?”Bên kia điện thoại, Phì Tứ cảm thấy giọng điệu của Trần Đức có chút khác lạ, mặc dù đã cố gắng hết sức kìm nén nhưng vẫn có cảm giác lạnh như băng, khiến người nghe rùng mình.“Không có gì, anh làm theo lời tôi là được”.Không giải thích nhiều, Trần Đức cúp máy, không bảo Phì Tứ đưa người đi bảo vệ Tử Hàm hay Hạ Thiên Tuyết.Hàn Thái kiêu ngạo như vậy, rất có thể xung quanh hắn còn có những võ giả như Hàn Công Quyết hoặc Chú Cung.Nói cách khác, rất có khả năng bản thân Hàn Thái chính là một võ giả.

Trần Đức rơi vào trầm mặc.

Sự im lặng chết chóc.

Tử Hàm, Đàm Thu, Hạ Thiên Tuyết.

ở một khía cạnh nào đó, ba người này, đại diện cho tình thân, tình bạn và tình yêu của anh.

Ý đồ giết người này, phải nói người đối diện thật sự rất thông minh, đã nắm rõ điểm yếu của Trần Đức, trong trò mèo vờn chuột này, anh thật sự không có sự lựa chọn nào khác, dù thế nào thì anh cũng phải tham gia.

“Có phải mày đang rất phẫn nộ, rất tức giận không? Ha ha!”, điện thoại bên kia, người đàn ông ngạo nghễ nói: “Tao chính là thích nhìn bộ dạng lũ kiến hôi chúng mày ghét tao, nhưng lại không

làm gì được tao cả”.

“Trần Bát Hoang, chẳng phải mày rất giỏi sao? Còn muốn hủy diệt nhà họ Hàn, ha ha… đến đây, đế tao xem mày lợi hại đến mức nào, lấy gì để đối phó với nhà họ Hàn tao”.

“Ồ, nhân tiện, tốt nhất mày không nên gọi cảnh sát, kinh động đến lũ đó, có lẽ sẽ cứu được em gái và người yêu mày, nhưng mạng của anh em mày thì không chắc đã giữ được…”

“Trò chơi bây giờ bắt đầu, anh em mày, đợi mày ở đền Thiên Ẩn, Trần Bát Hoang, nhớ lấy tên của tao, tao tên là Hàn Thái, là khắc tinh của mày, là Hàn Thái sẽ chơi đùa mày trong lòng bàn tay”.

“Bíp!”

“Bíp!”

“Bíp!”

Trong ống nghe truyền đến tiếng cúp điện thoại, ánh mắt Trần Đức lúc này cực kỳ lãnh đạm, anh nín thở, không khí bỗng lạnh lẽo như hầm băng, cơn giận cùng cực từng cơn đánh mạnh vào lồng ngực của anh.

Người nhà họ Hàn.

Không ngờ rằng, người nhà họ Hàn lại thật sự ra tay từ những người xung quanh anh.

Được lắm.

Rất tốt.

Cực kì tốt.

Vài giây sau.

Trần Đức đi tới chỗ cất rượu, giống như uống nước lọc, từng ngụm từng ngụm lớn uống, sau đó thỏa mãn hít sâu mấy hơi mới dần bình tĩnh lại, anh lấy điện thoại, gọi cho Phì Tứ.

“Đại… đại, Hoang Gia!”, Phì Tứ nhấc máy ngay lập tức.

“Trong vòng một phút, bảo đàn em của anh chuẩn bị cho tôi một chiếc xe chờ ở dưới lầu”, Trần Đức lạnh lùng nói.

“Được, Hoang Gia, xảy ra chuyện gì sao?”

Bên kia điện thoại, Phì Tứ cảm thấy giọng điệu của Trần Đức có chút khác lạ, mặc dù đã cố gắng hết sức kìm nén nhưng vẫn có cảm giác lạnh như băng, khiến người nghe rùng mình.

“Không có gì, anh làm theo lời tôi là được”.

Không giải thích nhiều, Trần Đức cúp máy, không bảo Phì Tứ đưa người đi bảo vệ Tử Hàm hay Hạ Thiên Tuyết.

Hàn Thái kiêu ngạo như vậy, rất có thể xung quanh hắn còn có những võ giả như Hàn Công Quyết hoặc Chú Cung.

Nói cách khác, rất có khả năng bản thân Hàn Thái chính là một võ giả.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Trần Đức rơi vào trầm mặc.Sự im lặng chết chóc.Tử Hàm, Đàm Thu, Hạ Thiên Tuyết.ở một khía cạnh nào đó, ba người này, đại diện cho tình thân, tình bạn và tình yêu của anh.Ý đồ giết người này, phải nói người đối diện thật sự rất thông minh, đã nắm rõ điểm yếu của Trần Đức, trong trò mèo vờn chuột này, anh thật sự không có sự lựa chọn nào khác, dù thế nào thì anh cũng phải tham gia.“Có phải mày đang rất phẫn nộ, rất tức giận không? Ha ha!”, điện thoại bên kia, người đàn ông ngạo nghễ nói: “Tao chính là thích nhìn bộ dạng lũ kiến hôi chúng mày ghét tao, nhưng lại khônglàm gì được tao cả”.“Trần Bát Hoang, chẳng phải mày rất giỏi sao? Còn muốn hủy diệt nhà họ Hàn, ha ha… đến đây, đế tao xem mày lợi hại đến mức nào, lấy gì để đối phó với nhà họ Hàn tao”.“Ồ, nhân tiện, tốt nhất mày không nên gọi cảnh sát, kinh động đến lũ đó, có lẽ sẽ cứu được em gái và người yêu mày, nhưng mạng của anh em mày thì không chắc đã giữ được…”“Trò chơi bây giờ bắt đầu, anh em mày, đợi mày ở đền Thiên Ẩn, Trần Bát Hoang, nhớ lấy tên của tao, tao tên là Hàn Thái, là khắc tinh của mày, là Hàn Thái sẽ chơi đùa mày trong lòng bàn tay”.“Bíp!”“Bíp!”“Bíp!”Trong ống nghe truyền đến tiếng cúp điện thoại, ánh mắt Trần Đức lúc này cực kỳ lãnh đạm, anh nín thở, không khí bỗng lạnh lẽo như hầm băng, cơn giận cùng cực từng cơn đánh mạnh vào lồng ngực của anh.Người nhà họ Hàn.Không ngờ rằng, người nhà họ Hàn lại thật sự ra tay từ những người xung quanh anh.Được lắm.Rất tốt.Cực kì tốt.Vài giây sau.Trần Đức đi tới chỗ cất rượu, giống như uống nước lọc, từng ngụm từng ngụm lớn uống, sau đó thỏa mãn hít sâu mấy hơi mới dần bình tĩnh lại, anh lấy điện thoại, gọi cho Phì Tứ.“Đại… đại, Hoang Gia!”, Phì Tứ nhấc máy ngay lập tức.“Trong vòng một phút, bảo đàn em của anh chuẩn bị cho tôi một chiếc xe chờ ở dưới lầu”, Trần Đức lạnh lùng nói.“Được, Hoang Gia, xảy ra chuyện gì sao?”Bên kia điện thoại, Phì Tứ cảm thấy giọng điệu của Trần Đức có chút khác lạ, mặc dù đã cố gắng hết sức kìm nén nhưng vẫn có cảm giác lạnh như băng, khiến người nghe rùng mình.“Không có gì, anh làm theo lời tôi là được”.Không giải thích nhiều, Trần Đức cúp máy, không bảo Phì Tứ đưa người đi bảo vệ Tử Hàm hay Hạ Thiên Tuyết.Hàn Thái kiêu ngạo như vậy, rất có thể xung quanh hắn còn có những võ giả như Hàn Công Quyết hoặc Chú Cung.Nói cách khác, rất có khả năng bản thân Hàn Thái chính là một võ giả.

Chương 311: Chương 311