Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 478
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Được tiêu tiền ở quán bar của cô Hạ đây là phúc phần của Mạc Thiếu Dương tôi, sau này tôi còn thường xuyên đến”, Mạc Thiếu Dương tự tin khoe nụ cười.Thấy Hạ Thiên Tuyết và Mạc Thiếu Dương đang nói chuyện với nhau, Diêm Mộng ra vẻ hung dữ với Trần Bát Hoang: “Còn chưa ngồi xuống? Không ngại mất mặt à? Anh không cần mặt mũi nhưng tôi cần!”“Có gì mà mất mặt?”, Trần Đức vẫn thản nhiên như vốn dĩ, không hề nhúc nhích.Cách đó không xa.Hạ Thiên Tuyết nhã nhặn nói: “Cậu Mạc, chẳng hay cậu có thể…”“Đượ cô Hạ đây nhiệt tình mời như vậy, tôi làm sao từ chối được?”, Mạc Thiếu Dương cho rằng Hạ Thiên Tuyết chính thức mời hắn ra nhảy, thế là giơ một tay lên, chỉ chờ Hạ Thiên Tuyết đặt tay mình lên đó.Bao nhiêu khán giả trong quán bar đều háo hức mong chờ.Chỉ đợi Hạ Thiên Tuyết nắm lấy bàn tay ấy.Nhưng mà…Lúc này…Hạ Thiên Tuyết sửng sốt, thoáng vẻ kinh ngạc tột độ: “A… Ý tôi là… Cậu Mạc, cậu có thể nhường đường một chút không?Vị trí Mạc Thiếu Dương đang đứng.Cũng đồng thời chắn mất…Đường đi đến chỗ Trần Đức.Hạ Thiên Tuyết cũng vì vậy mà hạ mình nói vài câu với Mạc Thiếu Dương.Nếu không…Cô cũng lười để ý đến thằng ranh vắt mũi chưa sạch này…Hả????Chuyện quái gì thế?Những khán giả đang hóng hai người nắm tay nhau ra sàn nhảy thoáng vẻ hoang mang.Nhường đường?Là sao?Chẳng phải bảo là muốn tìm một người đàn ông ra nhảy cùng sao?Ai nấy đều chẳng hiểu gì cả.Lẽ nào…Thật sự là tìm thằng ranh đó?Mạc Thiếu Dương càng thộn ra, xấu hổ đỏ mặt tía tai.Giọng nói của Hạ Thiên Tuyết giống như thôi miên, khiến hắn gần như vô thức né sang một bên.“Cảm ơn!”Hạ Thiên Tuyết nhẹ nhàng cảm ơn.Sau đó.Trong ánh mắt đầy thắc mắc của mọi người, đôi chân dài của Hạ Thiên Tuyết uyển chuyển sải bước trên giày cao gót, đi đến trước mặt người đàn ông đang khuất trong bóng tối không quá bắt mắt.
“Được tiêu tiền ở quán bar của cô Hạ đây là phúc phần của Mạc Thiếu Dương tôi, sau này tôi còn thường xuyên đến”, Mạc Thiếu Dương tự tin khoe nụ cười.
Thấy Hạ Thiên Tuyết và Mạc Thiếu Dương đang nói chuyện với nhau, Diêm Mộng ra vẻ hung dữ với Trần Bát Hoang: “Còn chưa ngồi xuống? Không ngại mất mặt à? Anh không cần mặt mũi nhưng tôi cần!”
“Có gì mà mất mặt?”, Trần Đức vẫn thản nhiên như vốn dĩ, không hề nhúc nhích.
Cách đó không xa.
Hạ Thiên Tuyết nhã nhặn nói: “Cậu Mạc, chẳng hay cậu có thể…”
“Đượ cô Hạ đây nhiệt tình mời như vậy, tôi làm sao từ chối được?”, Mạc Thiếu Dương cho rằng Hạ Thiên Tuyết chính thức mời hắn ra nhảy, thế là giơ một tay lên, chỉ chờ Hạ Thiên Tuyết đặt tay mình lên đó.
Bao nhiêu khán giả trong quán bar đều háo hức mong chờ.
Chỉ đợi Hạ Thiên Tuyết nắm lấy bàn tay ấy.
Nhưng mà…
Lúc này…
Hạ Thiên Tuyết sửng sốt, thoáng vẻ kinh ngạc tột độ: “A… Ý tôi là… Cậu Mạc, cậu có thể nhường đường một chút không?
Vị trí Mạc Thiếu Dương đang đứng.
Cũng đồng thời chắn mất…
Đường đi đến chỗ Trần Đức.
Hạ Thiên Tuyết cũng vì vậy mà hạ mình nói vài câu với Mạc Thiếu Dương.
Nếu không…
Cô cũng lười để ý đến thằng ranh vắt mũi chưa sạch này…
Hả????
Chuyện quái gì thế?
Những khán giả đang hóng hai người nắm tay nhau ra sàn nhảy thoáng vẻ hoang mang.
Nhường đường?
Là sao?
Chẳng phải bảo là muốn tìm một người đàn ông ra nhảy cùng sao?
Ai nấy đều chẳng hiểu gì cả.
Lẽ nào…
Thật sự là tìm thằng ranh đó?
Mạc Thiếu Dương càng thộn ra, xấu hổ đỏ mặt tía tai.
Giọng nói của Hạ Thiên Tuyết giống như thôi miên, khiến hắn gần như vô thức né sang một bên.
“Cảm ơn!”
Hạ Thiên Tuyết nhẹ nhàng cảm ơn.
Sau đó.
Trong ánh mắt đầy thắc mắc của mọi người, đôi chân dài của Hạ Thiên Tuyết uyển chuyển sải bước trên giày cao gót, đi đến trước mặt người đàn ông đang khuất trong bóng tối không quá bắt mắt.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Được tiêu tiền ở quán bar của cô Hạ đây là phúc phần của Mạc Thiếu Dương tôi, sau này tôi còn thường xuyên đến”, Mạc Thiếu Dương tự tin khoe nụ cười.Thấy Hạ Thiên Tuyết và Mạc Thiếu Dương đang nói chuyện với nhau, Diêm Mộng ra vẻ hung dữ với Trần Bát Hoang: “Còn chưa ngồi xuống? Không ngại mất mặt à? Anh không cần mặt mũi nhưng tôi cần!”“Có gì mà mất mặt?”, Trần Đức vẫn thản nhiên như vốn dĩ, không hề nhúc nhích.Cách đó không xa.Hạ Thiên Tuyết nhã nhặn nói: “Cậu Mạc, chẳng hay cậu có thể…”“Đượ cô Hạ đây nhiệt tình mời như vậy, tôi làm sao từ chối được?”, Mạc Thiếu Dương cho rằng Hạ Thiên Tuyết chính thức mời hắn ra nhảy, thế là giơ một tay lên, chỉ chờ Hạ Thiên Tuyết đặt tay mình lên đó.Bao nhiêu khán giả trong quán bar đều háo hức mong chờ.Chỉ đợi Hạ Thiên Tuyết nắm lấy bàn tay ấy.Nhưng mà…Lúc này…Hạ Thiên Tuyết sửng sốt, thoáng vẻ kinh ngạc tột độ: “A… Ý tôi là… Cậu Mạc, cậu có thể nhường đường một chút không?Vị trí Mạc Thiếu Dương đang đứng.Cũng đồng thời chắn mất…Đường đi đến chỗ Trần Đức.Hạ Thiên Tuyết cũng vì vậy mà hạ mình nói vài câu với Mạc Thiếu Dương.Nếu không…Cô cũng lười để ý đến thằng ranh vắt mũi chưa sạch này…Hả????Chuyện quái gì thế?Những khán giả đang hóng hai người nắm tay nhau ra sàn nhảy thoáng vẻ hoang mang.Nhường đường?Là sao?Chẳng phải bảo là muốn tìm một người đàn ông ra nhảy cùng sao?Ai nấy đều chẳng hiểu gì cả.Lẽ nào…Thật sự là tìm thằng ranh đó?Mạc Thiếu Dương càng thộn ra, xấu hổ đỏ mặt tía tai.Giọng nói của Hạ Thiên Tuyết giống như thôi miên, khiến hắn gần như vô thức né sang một bên.“Cảm ơn!”Hạ Thiên Tuyết nhẹ nhàng cảm ơn.Sau đó.Trong ánh mắt đầy thắc mắc của mọi người, đôi chân dài của Hạ Thiên Tuyết uyển chuyển sải bước trên giày cao gót, đi đến trước mặt người đàn ông đang khuất trong bóng tối không quá bắt mắt.