Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 479
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Và rồi…Hạ Thiên Tuyết đỏ mặt thẹn thùng như thiếu nữ, giọng nói đầy mong chờ: “Không biết anh Trần Bát Hoang có thể vui lòng nhảy một bản với em không?”Vừa nói…Hạ Thiên Tuyết vừa vươn bàn tay ngọc ngà vừa dài vừa mảnh…Làm động tác chờ đợi…Trong nháy mắt.Hết thảy mọi người dang dán mắt vào diễn biến kia đều kinh ngạc tột độ.Thật sự là… chọn người đó sao?Đê ma ma!Không phải chứ????Ngoài việc hơi dễ coi một chút thì còn có ưu điểm gì chứ? Rất nhiều người nhận ra đó là người ngồi ngoài rìa nhóm Mạc Thiếu Dương.Hạ Thiên Tuyết, bà chủ quán bar Thiên Tuyết, sao lại chọn hắn ta?Lục Tầm Dạ, Dương Hoan, Mạnh Đức Long càng trợn trừng hai mắt, mặt mày thộn ra, quả thật không thể tin vào mắt mình.Chẳng lẽ…Hạ Thiên Tuyết nhận nhẩm người?Không…Không hề nhận nhầm!Bọn họ đứng cách đó rất gần, nhìn rất rõ, nghe rất rõ, rõ ràng Hạ Thiên Tuyết gọi tên của Trần Bát Hoang.Trần Đức và Hạ Thiên Tuyết đứng ngay trước mặt Diêm Mộng.Lúc này, nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người Diêm Mộng cũng ngẩn ra, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú…Ngồi trên ghế, nhìn Hạ Thiên Tuyết vươn tay chờ Trần Bát Hoang nắm lấy.Diêm Mộng đỏ bừng mặt, cảm thấy hai bên má nóng cháy, giống như bị ai đó vả cho mấy bạt tai.Vừa mới một phút trước, cô ta còn khuyên Trần Bát Hoang ngồi xuống, khuyên anh không nên mơ mộng hão huyền, khuyên anh đừng tiếp tục bẽ mặt trước bao nhiêu người.Bây giờ mới biết, ngay từ đầu Trần Bát Hoang đã biết Hạ Thiên Tuyết sẽ tìm đến mình.Cho nên…Anh mới đứng lên.Cũng chẳng phải mơ mộng trèo cao gì.Mà là mọi thứ đều được dự liệu từ trước!Cách đó không xa, Mạc Thiếu Dương đứng ngây ra tại chỗ, trong mắt tràn ngập ghen tức và dữ dằn!Dựa vào cái gì?Hắn mới là người chi tiền bạc triệu cơ mà!Hắn mới là người đuổi Hoa Ban Hổ đi cơ mà!
Và rồi…
Hạ Thiên Tuyết đỏ mặt thẹn thùng như thiếu nữ, giọng nói đầy mong chờ: “Không biết anh Trần Bát Hoang có thể vui lòng nhảy một bản với em không?”
Vừa nói…
Hạ Thiên Tuyết vừa vươn bàn tay ngọc ngà vừa dài vừa mảnh…
Làm động tác chờ đợi…
Trong nháy mắt.
Hết thảy mọi người dang dán mắt vào diễn biến kia đều kinh ngạc tột độ.
Thật sự là… chọn người đó sao?
Đê ma ma!
Không phải chứ????
Ngoài việc hơi dễ coi một chút thì còn có ưu điểm gì chứ? Rất nhiều người nhận ra đó là người ngồi ngoài rìa nhóm Mạc Thiếu Dương.
Hạ Thiên Tuyết, bà chủ quán bar Thiên Tuyết, sao lại chọn hắn ta?
Lục Tầm Dạ, Dương Hoan, Mạnh Đức Long càng trợn trừng hai mắt, mặt mày thộn ra, quả thật không thể tin vào mắt mình.
Chẳng lẽ…
Hạ Thiên Tuyết nhận nhẩm người?
Không…
Không hề nhận nhầm!
Bọn họ đứng cách đó rất gần, nhìn rất rõ, nghe rất rõ, rõ ràng Hạ Thiên Tuyết gọi tên của Trần Bát Hoang.
Trần Đức và Hạ Thiên Tuyết đứng ngay trước mặt Diêm Mộng.
Lúc này, nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người Diêm Mộng cũng ngẩn ra, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú…
Ngồi trên ghế, nhìn Hạ Thiên Tuyết vươn tay chờ Trần Bát Hoang nắm lấy.
Diêm Mộng đỏ bừng mặt, cảm thấy hai bên má nóng cháy, giống như bị ai đó vả cho mấy bạt tai.
Vừa mới một phút trước, cô ta còn khuyên Trần Bát Hoang ngồi xuống, khuyên anh không nên mơ mộng hão huyền, khuyên anh đừng tiếp tục bẽ mặt trước bao nhiêu người.
Bây giờ mới biết, ngay từ đầu Trần Bát Hoang đã biết Hạ Thiên Tuyết sẽ tìm đến mình.
Cho nên…
Anh mới đứng lên.
Cũng chẳng phải mơ mộng trèo cao gì.
Mà là mọi thứ đều được dự liệu từ trước!
Cách đó không xa, Mạc Thiếu Dương đứng ngây ra tại chỗ, trong mắt tràn ngập ghen tức và dữ dằn!
Dựa vào cái gì?
Hắn mới là người chi tiền bạc triệu cơ mà!
Hắn mới là người đuổi Hoa Ban Hổ đi cơ mà!
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Và rồi…Hạ Thiên Tuyết đỏ mặt thẹn thùng như thiếu nữ, giọng nói đầy mong chờ: “Không biết anh Trần Bát Hoang có thể vui lòng nhảy một bản với em không?”Vừa nói…Hạ Thiên Tuyết vừa vươn bàn tay ngọc ngà vừa dài vừa mảnh…Làm động tác chờ đợi…Trong nháy mắt.Hết thảy mọi người dang dán mắt vào diễn biến kia đều kinh ngạc tột độ.Thật sự là… chọn người đó sao?Đê ma ma!Không phải chứ????Ngoài việc hơi dễ coi một chút thì còn có ưu điểm gì chứ? Rất nhiều người nhận ra đó là người ngồi ngoài rìa nhóm Mạc Thiếu Dương.Hạ Thiên Tuyết, bà chủ quán bar Thiên Tuyết, sao lại chọn hắn ta?Lục Tầm Dạ, Dương Hoan, Mạnh Đức Long càng trợn trừng hai mắt, mặt mày thộn ra, quả thật không thể tin vào mắt mình.Chẳng lẽ…Hạ Thiên Tuyết nhận nhẩm người?Không…Không hề nhận nhầm!Bọn họ đứng cách đó rất gần, nhìn rất rõ, nghe rất rõ, rõ ràng Hạ Thiên Tuyết gọi tên của Trần Bát Hoang.Trần Đức và Hạ Thiên Tuyết đứng ngay trước mặt Diêm Mộng.Lúc này, nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người Diêm Mộng cũng ngẩn ra, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú…Ngồi trên ghế, nhìn Hạ Thiên Tuyết vươn tay chờ Trần Bát Hoang nắm lấy.Diêm Mộng đỏ bừng mặt, cảm thấy hai bên má nóng cháy, giống như bị ai đó vả cho mấy bạt tai.Vừa mới một phút trước, cô ta còn khuyên Trần Bát Hoang ngồi xuống, khuyên anh không nên mơ mộng hão huyền, khuyên anh đừng tiếp tục bẽ mặt trước bao nhiêu người.Bây giờ mới biết, ngay từ đầu Trần Bát Hoang đã biết Hạ Thiên Tuyết sẽ tìm đến mình.Cho nên…Anh mới đứng lên.Cũng chẳng phải mơ mộng trèo cao gì.Mà là mọi thứ đều được dự liệu từ trước!Cách đó không xa, Mạc Thiếu Dương đứng ngây ra tại chỗ, trong mắt tràn ngập ghen tức và dữ dằn!Dựa vào cái gì?Hắn mới là người chi tiền bạc triệu cơ mà!Hắn mới là người đuổi Hoa Ban Hổ đi cơ mà!