Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 493
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chân ai nấy đều run sắp nhũn ra nên tốc độ rất chậm, còn không bằng một đứa bé tập đi.Nhưng mà tên hề vẫn không đuổi theo.Chỉ bước tới trước mặt Diêm Mộng, nhàn nhã vươn tay ra.Diêm Mộng mặt trắng hơn cả phấn.Vô thức định rụt lạiSau khi chắc chắn tên hề không có ý xấu, mới đưa tay ra kéo tay người trước mặt.Một bàn tay lạnh lẽo.Gần như không hề có thân thiệt.Lạnh đến nỗi Diêm Mộng phát sợ.Nhờ lực tay của người trước mặt, cô ta khổ sở gượng đứng dậy, gạt lệ trên mắt: “Anh… anh… cứu tôi sao?”“Ừ”.Chàng hề lãnh đạm trả lời.“Vậy hắn…”, Diêm Mộng nhìn Hoa Ban Hổ đang nằm thằng đờ dưới đất.“Chết rồi”.Không đợi Diêm Mộng hỏi, chàng hề lại nhả ra hai chữ nữa.“Anh… anh giết… giết người?”, đôi mắt đẹp của Diêm Mộng trợn trừng, không thể tin nổi, chỉ một cái tát… cứ thế g**t ch*t Hoa Ban Hổ?Cô ta vô thức rùng mình một cái.Cách đó không xa…Mạc Thiếu Dương mặt mày tái mét, không nói nổi câu nào.Lúc này, hắn ta thực sự không dám nói gì cả.Thằng hề kia rõ ràng là một con ác quỷ.Ác quỷ giết người!Hắn không muốn ếch chết tại miệng.Hồi lâu sau…Diêm Mộng hít một hơi thật sau, rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại, hoảng sợ và bất an trong lòng cũng tiêu giảm.Bởi vì cô ta nhận ra…Chàng hề áo đen trước mắt thật sự đến cứu cô ta!Ngoài việc ra tay hạ Hoa Ban Hổ, anh không nói gì, cũng không làm gì thừa thãi.Dần dần, cô ta cũng bạo gan hơn một chút, mượn ánh đèn đường nhập nhoạng thăm dò chàng hề trước mắt, ánh mắt ánh lên vẻ biết ơn và tôn sùng.Từ nhỏ, cô ta đã có một giấc mơ.Tương lai, người mà cô ta muốn gả cho, nhất định phải là người có thể bảo vệ cô ta, che chở cô ta, nhất định phải là một vị anh hùng, anh hùng đội trời đạp đất.Không nghi ngờ gì nữa.Người đứng trước mặt này vô cùng giống với người hùng trong giấc mơ của cô ta.
Chân ai nấy đều run sắp nhũn ra nên tốc độ rất chậm, còn không bằng một đứa bé tập đi.
Nhưng mà tên hề vẫn không đuổi theo.
Chỉ bước tới trước mặt Diêm Mộng, nhàn nhã vươn tay ra.
Diêm Mộng mặt trắng hơn cả phấn.
Vô thức định rụt lại
Sau khi chắc chắn tên hề không có ý xấu, mới đưa tay ra kéo tay người trước mặt.
Một bàn tay lạnh lẽo.
Gần như không hề có thân thiệt.
Lạnh đến nỗi Diêm Mộng phát sợ.
Nhờ lực tay của người trước mặt, cô ta khổ sở gượng đứng dậy, gạt lệ trên mắt: “Anh… anh… cứu tôi sao?”
“Ừ”.
Chàng hề lãnh đạm trả lời.
“Vậy hắn…”, Diêm Mộng nhìn Hoa Ban Hổ đang nằm thằng đờ dưới đất.
“Chết rồi”.
Không đợi Diêm Mộng hỏi, chàng hề lại nhả ra hai chữ nữa.
“Anh… anh giết… giết người?”, đôi mắt đẹp của Diêm Mộng trợn trừng, không thể tin nổi, chỉ một cái tát… cứ thế g**t ch*t Hoa Ban Hổ?
Cô ta vô thức rùng mình một cái.
Cách đó không xa…
Mạc Thiếu Dương mặt mày tái mét, không nói nổi câu nào.
Lúc này, hắn ta thực sự không dám nói gì cả.
Thằng hề kia rõ ràng là một con ác quỷ.
Ác quỷ giết người!
Hắn không muốn ếch chết tại miệng.
Hồi lâu sau…
Diêm Mộng hít một hơi thật sau, rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại, hoảng sợ và bất an trong lòng cũng tiêu giảm.
Bởi vì cô ta nhận ra…
Chàng hề áo đen trước mắt thật sự đến cứu cô ta!
Ngoài việc ra tay hạ Hoa Ban Hổ, anh không nói gì, cũng không làm gì thừa thãi.
Dần dần, cô ta cũng bạo gan hơn một chút, mượn ánh đèn đường nhập nhoạng thăm dò chàng hề trước mắt, ánh mắt ánh lên vẻ biết ơn và tôn sùng.
Từ nhỏ, cô ta đã có một giấc mơ.
Tương lai, người mà cô ta muốn gả cho, nhất định phải là người có thể bảo vệ cô ta, che chở cô ta, nhất định phải là một vị anh hùng, anh hùng đội trời đạp đất.
Không nghi ngờ gì nữa.
Người đứng trước mặt này vô cùng giống với người hùng trong giấc mơ của cô ta.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chân ai nấy đều run sắp nhũn ra nên tốc độ rất chậm, còn không bằng một đứa bé tập đi.Nhưng mà tên hề vẫn không đuổi theo.Chỉ bước tới trước mặt Diêm Mộng, nhàn nhã vươn tay ra.Diêm Mộng mặt trắng hơn cả phấn.Vô thức định rụt lạiSau khi chắc chắn tên hề không có ý xấu, mới đưa tay ra kéo tay người trước mặt.Một bàn tay lạnh lẽo.Gần như không hề có thân thiệt.Lạnh đến nỗi Diêm Mộng phát sợ.Nhờ lực tay của người trước mặt, cô ta khổ sở gượng đứng dậy, gạt lệ trên mắt: “Anh… anh… cứu tôi sao?”“Ừ”.Chàng hề lãnh đạm trả lời.“Vậy hắn…”, Diêm Mộng nhìn Hoa Ban Hổ đang nằm thằng đờ dưới đất.“Chết rồi”.Không đợi Diêm Mộng hỏi, chàng hề lại nhả ra hai chữ nữa.“Anh… anh giết… giết người?”, đôi mắt đẹp của Diêm Mộng trợn trừng, không thể tin nổi, chỉ một cái tát… cứ thế g**t ch*t Hoa Ban Hổ?Cô ta vô thức rùng mình một cái.Cách đó không xa…Mạc Thiếu Dương mặt mày tái mét, không nói nổi câu nào.Lúc này, hắn ta thực sự không dám nói gì cả.Thằng hề kia rõ ràng là một con ác quỷ.Ác quỷ giết người!Hắn không muốn ếch chết tại miệng.Hồi lâu sau…Diêm Mộng hít một hơi thật sau, rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại, hoảng sợ và bất an trong lòng cũng tiêu giảm.Bởi vì cô ta nhận ra…Chàng hề áo đen trước mắt thật sự đến cứu cô ta!Ngoài việc ra tay hạ Hoa Ban Hổ, anh không nói gì, cũng không làm gì thừa thãi.Dần dần, cô ta cũng bạo gan hơn một chút, mượn ánh đèn đường nhập nhoạng thăm dò chàng hề trước mắt, ánh mắt ánh lên vẻ biết ơn và tôn sùng.Từ nhỏ, cô ta đã có một giấc mơ.Tương lai, người mà cô ta muốn gả cho, nhất định phải là người có thể bảo vệ cô ta, che chở cô ta, nhất định phải là một vị anh hùng, anh hùng đội trời đạp đất.Không nghi ngờ gì nữa.Người đứng trước mặt này vô cùng giống với người hùng trong giấc mơ của cô ta.