Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 904
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 904Chỉ có lão hồ ly Trương Thiên Dương và năm cô gái Tiêu Mạn Y, Lâm Dao, Tống Ngữ Yên, Miêu Hiểu Thanh, Hạ Thiên Tuyết là có chút sửng sốt, choáng váng, ngây người.Ít nhiều gì bọn họ cũng đã trải qua một số chuyện với Trần Bát Hoang.Càng hiểu người đàn ông này hơn.Cứ như vậy mà xin lỗi sao?Không hợp lý chút nào!Chắc chắn là không phù hợp với tính cách của Trần Bát Hoang!Quả nhiên, giây tiếp theo, Trần Đức lại lên tiếng: “Không phải tôi nói với anh, mà còn có tên thuộc hạ này của anh, Cổ Tinh Hoa, và toàn bộ nhà họ Cổ”.“Nghe kỹ đây, tôi nói lại một lần nữa”.“Các người đều là rác rưởi, thứ ngu xuẩn, chạy đến địa bàn của tôi ra oai tác quái trước mặt Trần Bát Hoang này, có phải các người ăn phải phân rồi không? Não bị úng nước rồi à? Muốn ông đây quỳ xuống, muốn cướp phụ nữ của ông đây? Các người là cái thá gì? Ông đây cướp phụ nữ của các người thì nghe còn được!”Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Trần Đức, một nụ cười vui vẻ, tươi rói, thậm chí còn kiêu ngạo hơn Cổ Thông Thiên: “Cổ Thông Thiên, lời ông đây nói đã nghe rõ chưa? Nếu như không phục thì có thể xông lên đánh tôi, cắn tôi đi!”Trần Đức tự nhận mình là một người rất có giáo dục, rất ít khi mắng chửi người khác, thậm chí ngay cả việc việc chửi thề cũng rất hiếm khi xảy ra.Trừ khi không nhịn được, hai người Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm thực sự quá ngu ngốc. Cổ Thông Thiên mạnh nhất nhưng ngay cả Linh Căn kỳ còn chưa đạt được, vậy mà lại dám chạy đến trước mặt anh huênh hoang ra vẻ, còn muốn cướp phụ nữ của anh.Cái quái gì chứ?Sau hàng loạt câu mắng chửi, Trần Đức không nói thêm nửa lời mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cổ Thông Thiên, thấy sắc mặt của hắn chuyển từ bình tĩnh đến ngạc nhiên sang sửng sốt rồi xấu hổ sau đó là tức giận, anh cảm thấy rất buồn cười.Xung quanh, bên trong và bên ngoài trung tâm Thế Kỷ, bất luận là ông trùm kinh doanh, nhân sĩ thuộc giới thượng lưu hay những người bình thường đứng bên ngoài quan sát cũng đều sững sờ.Bọn họ nghĩ nát óc cũng không dám nghĩ đến chuyện Trần Bát Hoang sẽ mắng người như thế này!Cả người Đường Hiển Sinh như bị đổ xi măng đông cứng lại tại chỗ, trái tim giống như bị người ta đạp mạnh một phát, run rẩy kịch liệt, một ngụm máu đỏ tươi lập tức phun ra.“Cậu Trần…cậu…cậu đây là đang tự tìm đường chết!”, Đường Hiển Sinh kinh hãi, run rẩy, liên tục than thở.Cũng chính khoảnh khắc đó, sắc mặt của Cổ Thông Thiên trở nên cực kỳ khó coi, u ám đến mức không thể u ám hơn.Từ khi sinh ra cho đến giờ.Từ trước đến nay chưa từng có ai dám mắng hắn như vậy, mặt hắn trắng bệch không còn một giọt máu, trong mắt lóe lên tia sáng.Hắn nhìn chòng chọc về phía Trần Đức, sau ba hơi thở im lặng, lạnh lùng nói: “Cổ Lâm, khiến hắn quỳ xuống cho tôi”.Vừa dứt lời, Cổ Lâm liền ra tay, thân hình ma mị giống như âm hồn, năm ngón tay uốn thành nắm, không gian bị năm ngón tay đó quét qua dường như bị biến dạng, cực kỳ khủng khiếp.
Chương 904
Chỉ có lão hồ ly Trương Thiên Dương và năm cô gái Tiêu Mạn Y, Lâm Dao, Tống Ngữ Yên, Miêu Hiểu Thanh, Hạ Thiên Tuyết là có chút sửng sốt, choáng váng, ngây người.
Ít nhiều gì bọn họ cũng đã trải qua một số chuyện với Trần Bát Hoang.
Càng hiểu người đàn ông này hơn.
Cứ như vậy mà xin lỗi sao?
Không hợp lý chút nào!
Chắc chắn là không phù hợp với tính cách của Trần Bát Hoang!
Quả nhiên, giây tiếp theo, Trần Đức lại lên tiếng: “Không phải tôi nói với anh, mà còn có tên thuộc hạ này của anh, Cổ Tinh Hoa, và toàn bộ nhà họ Cổ”.
“Nghe kỹ đây, tôi nói lại một lần nữa”.
“Các người đều là rác rưởi, thứ ngu xuẩn, chạy đến địa bàn của tôi ra oai tác quái trước mặt Trần Bát Hoang này, có phải các người ăn phải phân rồi không? Não bị úng nước rồi à? Muốn ông đây quỳ xuống, muốn cướp phụ nữ của ông đây? Các người là cái thá gì? Ông đây cướp phụ nữ của các người thì nghe còn được!”
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Trần Đức, một nụ cười vui vẻ, tươi rói, thậm chí còn kiêu ngạo hơn Cổ Thông Thiên: “Cổ Thông Thiên, lời ông đây nói đã nghe rõ chưa? Nếu như không phục thì có thể xông lên đánh tôi, cắn tôi đi!”
Trần Đức tự nhận mình là một người rất có giáo dục, rất ít khi mắng chửi người khác, thậm chí ngay cả việc việc chửi thề cũng rất hiếm khi xảy ra.
Trừ khi không nhịn được, hai người Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm thực sự quá ngu ngốc. Cổ Thông Thiên mạnh nhất nhưng ngay cả Linh Căn kỳ còn chưa đạt được, vậy mà lại dám chạy đến trước mặt anh huênh hoang ra vẻ, còn muốn cướp phụ nữ của anh.
Cái quái gì chứ?
Sau hàng loạt câu mắng chửi, Trần Đức không nói thêm nửa lời mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cổ Thông Thiên, thấy sắc mặt của hắn chuyển từ bình tĩnh đến ngạc nhiên sang sửng sốt rồi xấu hổ sau đó là tức giận, anh cảm thấy rất buồn cười.
Xung quanh, bên trong và bên ngoài trung tâm Thế Kỷ, bất luận là ông trùm kinh doanh, nhân sĩ thuộc giới thượng lưu hay những người bình thường đứng bên ngoài quan sát cũng đều sững sờ.
Bọn họ nghĩ nát óc cũng không dám nghĩ đến chuyện Trần Bát Hoang sẽ mắng người như thế này!
Cả người Đường Hiển Sinh như bị đổ xi măng đông cứng lại tại chỗ, trái tim giống như bị người ta đạp mạnh một phát, run rẩy kịch liệt, một ngụm máu đỏ tươi lập tức phun ra.
“Cậu Trần…cậu…cậu đây là đang tự tìm đường chết!”, Đường Hiển Sinh kinh hãi, run rẩy, liên tục than thở.
Cũng chính khoảnh khắc đó, sắc mặt của Cổ Thông Thiên trở nên cực kỳ khó coi, u ám đến mức không thể u ám hơn.
Từ khi sinh ra cho đến giờ.
Từ trước đến nay chưa từng có ai dám mắng hắn như vậy, mặt hắn trắng bệch không còn một giọt máu, trong mắt lóe lên tia sáng.
Hắn nhìn chòng chọc về phía Trần Đức, sau ba hơi thở im lặng, lạnh lùng nói: “Cổ Lâm, khiến hắn quỳ xuống cho tôi”.
Vừa dứt lời, Cổ Lâm liền ra tay, thân hình ma mị giống như âm hồn, năm ngón tay uốn thành nắm, không gian bị năm ngón tay đó quét qua dường như bị biến dạng, cực kỳ khủng khiếp.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 904Chỉ có lão hồ ly Trương Thiên Dương và năm cô gái Tiêu Mạn Y, Lâm Dao, Tống Ngữ Yên, Miêu Hiểu Thanh, Hạ Thiên Tuyết là có chút sửng sốt, choáng váng, ngây người.Ít nhiều gì bọn họ cũng đã trải qua một số chuyện với Trần Bát Hoang.Càng hiểu người đàn ông này hơn.Cứ như vậy mà xin lỗi sao?Không hợp lý chút nào!Chắc chắn là không phù hợp với tính cách của Trần Bát Hoang!Quả nhiên, giây tiếp theo, Trần Đức lại lên tiếng: “Không phải tôi nói với anh, mà còn có tên thuộc hạ này của anh, Cổ Tinh Hoa, và toàn bộ nhà họ Cổ”.“Nghe kỹ đây, tôi nói lại một lần nữa”.“Các người đều là rác rưởi, thứ ngu xuẩn, chạy đến địa bàn của tôi ra oai tác quái trước mặt Trần Bát Hoang này, có phải các người ăn phải phân rồi không? Não bị úng nước rồi à? Muốn ông đây quỳ xuống, muốn cướp phụ nữ của ông đây? Các người là cái thá gì? Ông đây cướp phụ nữ của các người thì nghe còn được!”Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Trần Đức, một nụ cười vui vẻ, tươi rói, thậm chí còn kiêu ngạo hơn Cổ Thông Thiên: “Cổ Thông Thiên, lời ông đây nói đã nghe rõ chưa? Nếu như không phục thì có thể xông lên đánh tôi, cắn tôi đi!”Trần Đức tự nhận mình là một người rất có giáo dục, rất ít khi mắng chửi người khác, thậm chí ngay cả việc việc chửi thề cũng rất hiếm khi xảy ra.Trừ khi không nhịn được, hai người Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm thực sự quá ngu ngốc. Cổ Thông Thiên mạnh nhất nhưng ngay cả Linh Căn kỳ còn chưa đạt được, vậy mà lại dám chạy đến trước mặt anh huênh hoang ra vẻ, còn muốn cướp phụ nữ của anh.Cái quái gì chứ?Sau hàng loạt câu mắng chửi, Trần Đức không nói thêm nửa lời mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cổ Thông Thiên, thấy sắc mặt của hắn chuyển từ bình tĩnh đến ngạc nhiên sang sửng sốt rồi xấu hổ sau đó là tức giận, anh cảm thấy rất buồn cười.Xung quanh, bên trong và bên ngoài trung tâm Thế Kỷ, bất luận là ông trùm kinh doanh, nhân sĩ thuộc giới thượng lưu hay những người bình thường đứng bên ngoài quan sát cũng đều sững sờ.Bọn họ nghĩ nát óc cũng không dám nghĩ đến chuyện Trần Bát Hoang sẽ mắng người như thế này!Cả người Đường Hiển Sinh như bị đổ xi măng đông cứng lại tại chỗ, trái tim giống như bị người ta đạp mạnh một phát, run rẩy kịch liệt, một ngụm máu đỏ tươi lập tức phun ra.“Cậu Trần…cậu…cậu đây là đang tự tìm đường chết!”, Đường Hiển Sinh kinh hãi, run rẩy, liên tục than thở.Cũng chính khoảnh khắc đó, sắc mặt của Cổ Thông Thiên trở nên cực kỳ khó coi, u ám đến mức không thể u ám hơn.Từ khi sinh ra cho đến giờ.Từ trước đến nay chưa từng có ai dám mắng hắn như vậy, mặt hắn trắng bệch không còn một giọt máu, trong mắt lóe lên tia sáng.Hắn nhìn chòng chọc về phía Trần Đức, sau ba hơi thở im lặng, lạnh lùng nói: “Cổ Lâm, khiến hắn quỳ xuống cho tôi”.Vừa dứt lời, Cổ Lâm liền ra tay, thân hình ma mị giống như âm hồn, năm ngón tay uốn thành nắm, không gian bị năm ngón tay đó quét qua dường như bị biến dạng, cực kỳ khủng khiếp.