Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 905
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 905“Vù vù!”Một trận gió mạnh mẽ thổi qua, tốc độ của Cổ Lâm quá nhanh, sức mạnh gần như trên ngàn cân tập hợp lại trong lòng bàn tay hắn.Luồng sức mạnh này lan ra rất xa, những ông trùm đứng sau lưng Trần Đức cũng cảm thấy nguy hiểm và áp bức!Đường Hiển Sinh gần như tuyệt vọng.Cổ Lâm khinh thường nhìn Trần Đức, hắn chỉ dùng một tay, nhưng chỉ với một bàn tay đã khiến Đường Hiển Sinh cảm thấy bản thân như đang đối mặt với một ngọn núi lớn, không thể chống cự, không thể phản kháng.Đừng nói người trong nghề như anh, dù là người thường cũng cảm nhận được sự đáng sợ và kh*ng b* của nó!“Nhóc con, quỳ xuống cho tao!”Bàn tay của hắn chụp thẳng xuống đầu Trần Đức như Thái Sơn giáng xuống hay một bàn tay bằng sắt nện thẳng xuống từ trên trời.“Ầm!”Giây tiếp theo, bàn tay của Cổ Lâm đã đập xuống đỉnh đầu Trần Đức.Mọi người đều có thể cảm giác được không gian cũng phải run rẩy vào thời khắc đó.Thế nhưng, cảnh Trần Đức sẽ quỳ xuống trong tưởng tượng của mọi người cũng không xuất hiện.Anh vẫn đứng sừng sững như núi, vững chắc như bàn thạch.“Rắc!”Cùng lúc đó, một tiếng gãy xương vang lên. Mọi người hoảng sợ phát hiện năm ngón tay đang đập xuống của Cổ Lâm đã biến hình, vặn thành một góc độ khó tin, rồi gãy!Giống như năm ngón tay của hắn không phải đập lên đầu, mà là đập vào một tấm sắt vô cùng cứng rắn!Cảnh tượng bất ngờ ấy khiến tất cả mọi người ngơ ngác.Xảy… xảy ra chuyện gì thế?Rốt cuộc là sao lại vậy?Bản thân Cổ Lâm cũng hết sức hoảng sợ, không ngờ… mình lại chẳng thể đáng tan lớp phòng ngự của Trần Bát Hoang.Cũng vì vậy nên hắn mới bị sức mạnh của mình dội ngược lại, đập nát năm ngón tay!“Quỳ? Mày thích quỳ thế thì quỳ đi”, 0,5 giây sau, Trần Đức chợt hành động. Anh nắm lấy cánh tay của Cổ Lâm, dùng sức vặn một cái.“Rắc!”Cánh tay kia lập tức vặn vẹo.“Á á á!”Cổ Lâm hét lên, đau đến nỗi da đầu tê dại, khóe mắt muốn nứt ra.Bịch!Cổ Lâm vô thức quỳ thật mạnh xuống đất.Âm thanh ấy vừa vang dội lại châm chọc.“Đồ vô tích sự, ngay cả một thằng ôn con nho nhỏ cũng không bắt được”, mặt mày Cổ Thông Thiên lạnh tanh, khinh bỉ hai câu. Cùng lúc đó, hắn cũng ra tay.
Chương 905
“Vù vù!”
Một trận gió mạnh mẽ thổi qua, tốc độ của Cổ Lâm quá nhanh, sức mạnh gần như trên ngàn cân tập hợp lại trong lòng bàn tay hắn.
Luồng sức mạnh này lan ra rất xa, những ông trùm đứng sau lưng Trần Đức cũng cảm thấy nguy hiểm và áp bức!
Đường Hiển Sinh gần như tuyệt vọng.
Cổ Lâm khinh thường nhìn Trần Đức, hắn chỉ dùng một tay, nhưng chỉ với một bàn tay đã khiến Đường Hiển Sinh cảm thấy bản thân như đang đối mặt với một ngọn núi lớn, không thể chống cự, không thể phản kháng.
Đừng nói người trong nghề như anh, dù là người thường cũng cảm nhận được sự đáng sợ và kh*ng b* của nó!
“Nhóc con, quỳ xuống cho tao!”
Bàn tay của hắn chụp thẳng xuống đầu Trần Đức như Thái Sơn giáng xuống hay một bàn tay bằng sắt nện thẳng xuống từ trên trời.
“Ầm!”
Giây tiếp theo, bàn tay của Cổ Lâm đã đập xuống đỉnh đầu Trần Đức.
Mọi người đều có thể cảm giác được không gian cũng phải run rẩy vào thời khắc đó.
Thế nhưng, cảnh Trần Đức sẽ quỳ xuống trong tưởng tượng của mọi người cũng không xuất hiện.
Anh vẫn đứng sừng sững như núi, vững chắc như bàn thạch.
“Rắc!”
Cùng lúc đó, một tiếng gãy xương vang lên. Mọi người hoảng sợ phát hiện năm ngón tay đang đập xuống của Cổ Lâm đã biến hình, vặn thành một góc độ khó tin, rồi gãy!
Giống như năm ngón tay của hắn không phải đập lên đầu, mà là đập vào một tấm sắt vô cùng cứng rắn!
Cảnh tượng bất ngờ ấy khiến tất cả mọi người ngơ ngác.
Xảy… xảy ra chuyện gì thế?
Rốt cuộc là sao lại vậy?
Bản thân Cổ Lâm cũng hết sức hoảng sợ, không ngờ… mình lại chẳng thể đáng tan lớp phòng ngự của Trần Bát Hoang.
Cũng vì vậy nên hắn mới bị sức mạnh của mình dội ngược lại, đập nát năm ngón tay!
“Quỳ? Mày thích quỳ thế thì quỳ đi”, 0,5 giây sau, Trần Đức chợt hành động. Anh nắm lấy cánh tay của Cổ Lâm, dùng sức vặn một cái.
“Rắc!”
Cánh tay kia lập tức vặn vẹo.
“Á á á!”
Cổ Lâm hét lên, đau đến nỗi da đầu tê dại, khóe mắt muốn nứt ra.
Bịch!
Cổ Lâm vô thức quỳ thật mạnh xuống đất.
Âm thanh ấy vừa vang dội lại châm chọc.
“Đồ vô tích sự, ngay cả một thằng ôn con nho nhỏ cũng không bắt được”, mặt mày Cổ Thông Thiên lạnh tanh, khinh bỉ hai câu. Cùng lúc đó, hắn cũng ra tay.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 905“Vù vù!”Một trận gió mạnh mẽ thổi qua, tốc độ của Cổ Lâm quá nhanh, sức mạnh gần như trên ngàn cân tập hợp lại trong lòng bàn tay hắn.Luồng sức mạnh này lan ra rất xa, những ông trùm đứng sau lưng Trần Đức cũng cảm thấy nguy hiểm và áp bức!Đường Hiển Sinh gần như tuyệt vọng.Cổ Lâm khinh thường nhìn Trần Đức, hắn chỉ dùng một tay, nhưng chỉ với một bàn tay đã khiến Đường Hiển Sinh cảm thấy bản thân như đang đối mặt với một ngọn núi lớn, không thể chống cự, không thể phản kháng.Đừng nói người trong nghề như anh, dù là người thường cũng cảm nhận được sự đáng sợ và kh*ng b* của nó!“Nhóc con, quỳ xuống cho tao!”Bàn tay của hắn chụp thẳng xuống đầu Trần Đức như Thái Sơn giáng xuống hay một bàn tay bằng sắt nện thẳng xuống từ trên trời.“Ầm!”Giây tiếp theo, bàn tay của Cổ Lâm đã đập xuống đỉnh đầu Trần Đức.Mọi người đều có thể cảm giác được không gian cũng phải run rẩy vào thời khắc đó.Thế nhưng, cảnh Trần Đức sẽ quỳ xuống trong tưởng tượng của mọi người cũng không xuất hiện.Anh vẫn đứng sừng sững như núi, vững chắc như bàn thạch.“Rắc!”Cùng lúc đó, một tiếng gãy xương vang lên. Mọi người hoảng sợ phát hiện năm ngón tay đang đập xuống của Cổ Lâm đã biến hình, vặn thành một góc độ khó tin, rồi gãy!Giống như năm ngón tay của hắn không phải đập lên đầu, mà là đập vào một tấm sắt vô cùng cứng rắn!Cảnh tượng bất ngờ ấy khiến tất cả mọi người ngơ ngác.Xảy… xảy ra chuyện gì thế?Rốt cuộc là sao lại vậy?Bản thân Cổ Lâm cũng hết sức hoảng sợ, không ngờ… mình lại chẳng thể đáng tan lớp phòng ngự của Trần Bát Hoang.Cũng vì vậy nên hắn mới bị sức mạnh của mình dội ngược lại, đập nát năm ngón tay!“Quỳ? Mày thích quỳ thế thì quỳ đi”, 0,5 giây sau, Trần Đức chợt hành động. Anh nắm lấy cánh tay của Cổ Lâm, dùng sức vặn một cái.“Rắc!”Cánh tay kia lập tức vặn vẹo.“Á á á!”Cổ Lâm hét lên, đau đến nỗi da đầu tê dại, khóe mắt muốn nứt ra.Bịch!Cổ Lâm vô thức quỳ thật mạnh xuống đất.Âm thanh ấy vừa vang dội lại châm chọc.“Đồ vô tích sự, ngay cả một thằng ôn con nho nhỏ cũng không bắt được”, mặt mày Cổ Thông Thiên lạnh tanh, khinh bỉ hai câu. Cùng lúc đó, hắn cũng ra tay.