Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 929

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 929Hai người Âu Dã Thanh Vũ và Lữ Đông Dã cũng thế, nói thật, con người Trần Bát Hoang không tệ, bọn họ đều không mong muốn anh xảy ra chuyện.Dưới đài luận võ, mọi người đều tập trung vào khu vực trung tâm đang bị bụi mù bao phủ, hồi hộp chờ đợi kết quả.Tuy nhiên…Hầu hết mọi người đều cho rằng cái tên Trần Bát Hoang không biết trời cao đất dày kia không chết thì cũng trọng thương. Tuy là vậy, nhưng bọn họ vẫn muốn tận mắt nhìn thấy.Đá vụn, tro bụi từ từ rơi xuống đất.Thời gian dần trôi qua, trên đài luận võ…Bỗng nhiên…Một bóng người văng ra từ màn tro bụi, hệt như một khối đá ném thẳng xuống rìa lôi đài.Trong tay người nọ…Không có đao!Trên người hắn toàn là máu, một vết đao sâu hoắm trước ngực, nhìn thấy mà giật mình. Hắn rơi xuống, kéo theo đó là máu tươi chảy tràn trên nền nhà.Sau khi rơi xuống đất, hắn không dừng lại mà tiếp tục lăn lông lốc ra khỏi lôi đài theo quán tính. Nơi mà hắn lăn qua để lại một vết kéo dài.Rầm!Chưa đến một giây, bóng người kia đã rơi khỏi võ đài cao năm mét.Gạch lát nền bị nện vỡ nát thành từng mảnh.Khó khăn lắm bóng người kia mới dừng lại được.Vừa khéo…Hắn dừng lại ngay trước người Ức Thư Huyên.Cách cô ta còn chưa đến một mét.Mọi người vô thức cho rằng đó là Trần Bát Hoang.Trên mặt Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm xuất hiện sự hưng phấn, bọn họ mừng như điên, đang định mở miệng châm chọc vài câu.Có điều…Ngay sau đó, khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, nụ cười đắc ý và phách lối trên mặt bọn họ thoáng cứng lại.Không chỉ bọn họ, kể cả những võ giả có mặt dưới đài cũng lộ vẻ kinh ngạc, thảng thốt và không dám tin vào mắt mình.Bởi vì bóng người kia…Rõ ràng… rõ ràng… là Huyết Lãnh.“Không, chắc chắn là nhìn nhầm!”, Cổ Thông Thiên xoa xoa mắt, rồi lại mở ra lần nữa.Không thay đổi.Vẫn là Huyết Lãnh.Nhưng…Đao của hắn…Mất rồi.

Chương 929

Hai người Âu Dã Thanh Vũ và Lữ Đông Dã cũng thế, nói thật, con người Trần Bát Hoang không tệ, bọn họ đều không mong muốn anh xảy ra chuyện.

Dưới đài luận võ, mọi người đều tập trung vào khu vực trung tâm đang bị bụi mù bao phủ, hồi hộp chờ đợi kết quả.

Tuy nhiên…

Hầu hết mọi người đều cho rằng cái tên Trần Bát Hoang không biết trời cao đất dày kia không chết thì cũng trọng thương. Tuy là vậy, nhưng bọn họ vẫn muốn tận mắt nhìn thấy.

Đá vụn, tro bụi từ từ rơi xuống đất.

Thời gian dần trôi qua, trên đài luận võ…

Bỗng nhiên…

Một bóng người văng ra từ màn tro bụi, hệt như một khối đá ném thẳng xuống rìa lôi đài.

Trong tay người nọ…

Không có đao!

Trên người hắn toàn là máu, một vết đao sâu hoắm trước ngực, nhìn thấy mà giật mình. Hắn rơi xuống, kéo theo đó là máu tươi chảy tràn trên nền nhà.

Sau khi rơi xuống đất, hắn không dừng lại mà tiếp tục lăn lông lốc ra khỏi lôi đài theo quán tính. Nơi mà hắn lăn qua để lại một vết kéo dài.

Rầm!

Chưa đến một giây, bóng người kia đã rơi khỏi võ đài cao năm mét.

Gạch lát nền bị nện vỡ nát thành từng mảnh.

Khó khăn lắm bóng người kia mới dừng lại được.

Vừa khéo…

Hắn dừng lại ngay trước người Ức Thư Huyên.

Cách cô ta còn chưa đến một mét.

Mọi người vô thức cho rằng đó là Trần Bát Hoang.

Trên mặt Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm xuất hiện sự hưng phấn, bọn họ mừng như điên, đang định mở miệng châm chọc vài câu.

Có điều…

Ngay sau đó, khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, nụ cười đắc ý và phách lối trên mặt bọn họ thoáng cứng lại.

Không chỉ bọn họ, kể cả những võ giả có mặt dưới đài cũng lộ vẻ kinh ngạc, thảng thốt và không dám tin vào mắt mình.

Bởi vì bóng người kia…

Rõ ràng… rõ ràng… là Huyết Lãnh.

“Không, chắc chắn là nhìn nhầm!”, Cổ Thông Thiên xoa xoa mắt, rồi lại mở ra lần nữa.

Không thay đổi.

Vẫn là Huyết Lãnh.

Nhưng…

Đao của hắn…

Mất rồi.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 929Hai người Âu Dã Thanh Vũ và Lữ Đông Dã cũng thế, nói thật, con người Trần Bát Hoang không tệ, bọn họ đều không mong muốn anh xảy ra chuyện.Dưới đài luận võ, mọi người đều tập trung vào khu vực trung tâm đang bị bụi mù bao phủ, hồi hộp chờ đợi kết quả.Tuy nhiên…Hầu hết mọi người đều cho rằng cái tên Trần Bát Hoang không biết trời cao đất dày kia không chết thì cũng trọng thương. Tuy là vậy, nhưng bọn họ vẫn muốn tận mắt nhìn thấy.Đá vụn, tro bụi từ từ rơi xuống đất.Thời gian dần trôi qua, trên đài luận võ…Bỗng nhiên…Một bóng người văng ra từ màn tro bụi, hệt như một khối đá ném thẳng xuống rìa lôi đài.Trong tay người nọ…Không có đao!Trên người hắn toàn là máu, một vết đao sâu hoắm trước ngực, nhìn thấy mà giật mình. Hắn rơi xuống, kéo theo đó là máu tươi chảy tràn trên nền nhà.Sau khi rơi xuống đất, hắn không dừng lại mà tiếp tục lăn lông lốc ra khỏi lôi đài theo quán tính. Nơi mà hắn lăn qua để lại một vết kéo dài.Rầm!Chưa đến một giây, bóng người kia đã rơi khỏi võ đài cao năm mét.Gạch lát nền bị nện vỡ nát thành từng mảnh.Khó khăn lắm bóng người kia mới dừng lại được.Vừa khéo…Hắn dừng lại ngay trước người Ức Thư Huyên.Cách cô ta còn chưa đến một mét.Mọi người vô thức cho rằng đó là Trần Bát Hoang.Trên mặt Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm xuất hiện sự hưng phấn, bọn họ mừng như điên, đang định mở miệng châm chọc vài câu.Có điều…Ngay sau đó, khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, nụ cười đắc ý và phách lối trên mặt bọn họ thoáng cứng lại.Không chỉ bọn họ, kể cả những võ giả có mặt dưới đài cũng lộ vẻ kinh ngạc, thảng thốt và không dám tin vào mắt mình.Bởi vì bóng người kia…Rõ ràng… rõ ràng… là Huyết Lãnh.“Không, chắc chắn là nhìn nhầm!”, Cổ Thông Thiên xoa xoa mắt, rồi lại mở ra lần nữa.Không thay đổi.Vẫn là Huyết Lãnh.Nhưng…Đao của hắn…Mất rồi.

Chương 929