Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 930
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 930Không biết nó đang ở đâu.Đao đâu rồi?Đây chính là điều mà tất cả mọi người đều thắc mắc. Cây đao to mà hắn vẫn luôn xem trọng đâu mất rồi?Một giây sau, đáp án hiện ra.Trong màn bụi mù…Một bóng người xuất hiện, trong tay người nọ cầm một thanh đao kiểu Nhật đã bị nhuộm đỏ, máu không ngừng men theo lưỡi đao nhỏ xuống.Máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống như nước mưa, phút chốc ướt đẫm võ đài.“Trần Bát Hoang!”Nhìn thấy bóng người kia, một vài người quen, biết và có nghe qua tên Trần Đức đều vô thức thốt lên ba chữ kia.Nhất thời, mọi người cảm thấy vô cùng kinh hãi.Đã xảy ra chuyện gì?Huyết Lãnh…Thất bại ư?“A… a… a…”, vì kinh hãi quá đỗi mà toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng gào rú thảm thiết của Huyết Lãnh. Người hắn cong lại như con tôm luộc, cả người run lên từng hồi, dường như phải chịu đựng đau đớn khó có thể chấp nhận được.Tiếng gáo rú thê thảm chói tai khiến da đầu mọi người tê rần, chỉ nghe thôi cũng có thể cảm giác được những đau đớn mà hắn phải chịu.Lúc này, mọi người mới chú ý đến, trên người hắn không chỉ có vết đao trước ngực, mà vai trái còn có một lỗ thủng, rõ ràng là do đao đâm xuyên qua, lộ rõ cả xương trắng hếu, trông rất đáng sợ.Dường như vết thương kia ở ngay động mạch chủ, cho nên máu không ngừng tuôn ra, thoáng chốc đã nhuộm đỏ nền nhà. Giờ phút này, trông Huyết Lãnh vô cùng thê thảm.Hai mắt Trần Nguyên Bình giăng đầy tơ máu, đầu óc ông ta trở nên trì độn, trái tim như muốn nổ tung trong lồng ngực. Ông ta đứng như hóa đá, ngơ ngác nhìn thảm trạng của Huyết Lãnh.Khuôn mặt xinh đẹp của Ức Thư Huyên cũng tràn đầy hoảng sợ và kinh hãi. Huyết Lãnh gục xuống trước mặt cô ta, cô ta có thể thấy rõ vết thương trên người hắn, cũng nghe được mùi máu tươi gay mũi. Tay cô ta bấu chặt vào thành ghế, biểu cảm trên mặt dường như đông cứng lại.Mặt Lý Tử Tinh đỏ ửng đến mang tai, hắn ta đứng ngây ra như phỗng, đầu dường như muốn nổ tung, ngơ ngác không biết phải làm sao. Kết quả này chênh lệch quá xa so với tưởng tượng của hắn.Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm bị dọa tái mặt, bọn họ cũng run lên hệt như Huyết Lãnh, biểu cảm trên mặt vô cùng vi diệu.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Sao đao của Huyết Lạnh lại nằm trong tay Trần Bát Hoang?Sao một Huyết Lãnh mạnh mẽ, bá đạo lại trở nên thê thảm như vậy?Trần Bát Hoang bước đến bên cạnh Huyết Lãnh, mặt anh không có chút cảm xúc, sâu trong mắt tràn đầy âm u và lạnh lẽo.Huyết Lãnh vốn không phải đối thủ của anh.
Chương 930
Không biết nó đang ở đâu.
Đao đâu rồi?
Đây chính là điều mà tất cả mọi người đều thắc mắc. Cây đao to mà hắn vẫn luôn xem trọng đâu mất rồi?
Một giây sau, đáp án hiện ra.
Trong màn bụi mù…
Một bóng người xuất hiện, trong tay người nọ cầm một thanh đao kiểu Nhật đã bị nhuộm đỏ, máu không ngừng men theo lưỡi đao nhỏ xuống.
Máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống như nước mưa, phút chốc ướt đẫm võ đài.
“Trần Bát Hoang!”
Nhìn thấy bóng người kia, một vài người quen, biết và có nghe qua tên Trần Đức đều vô thức thốt lên ba chữ kia.
Nhất thời, mọi người cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Huyết Lãnh…
Thất bại ư?
“A… a… a…”, vì kinh hãi quá đỗi mà toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng gào rú thảm thiết của Huyết Lãnh. Người hắn cong lại như con tôm luộc, cả người run lên từng hồi, dường như phải chịu đựng đau đớn khó có thể chấp nhận được.
Tiếng gáo rú thê thảm chói tai khiến da đầu mọi người tê rần, chỉ nghe thôi cũng có thể cảm giác được những đau đớn mà hắn phải chịu.
Lúc này, mọi người mới chú ý đến, trên người hắn không chỉ có vết đao trước ngực, mà vai trái còn có một lỗ thủng, rõ ràng là do đao đâm xuyên qua, lộ rõ cả xương trắng hếu, trông rất đáng sợ.
Dường như vết thương kia ở ngay động mạch chủ, cho nên máu không ngừng tuôn ra, thoáng chốc đã nhuộm đỏ nền nhà. Giờ phút này, trông Huyết Lãnh vô cùng thê thảm.
Hai mắt Trần Nguyên Bình giăng đầy tơ máu, đầu óc ông ta trở nên trì độn, trái tim như muốn nổ tung trong lồng ngực. Ông ta đứng như hóa đá, ngơ ngác nhìn thảm trạng của Huyết Lãnh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ức Thư Huyên cũng tràn đầy hoảng sợ và kinh hãi. Huyết Lãnh gục xuống trước mặt cô ta, cô ta có thể thấy rõ vết thương trên người hắn, cũng nghe được mùi máu tươi gay mũi. Tay cô ta bấu chặt vào thành ghế, biểu cảm trên mặt dường như đông cứng lại.
Mặt Lý Tử Tinh đỏ ửng đến mang tai, hắn ta đứng ngây ra như phỗng, đầu dường như muốn nổ tung, ngơ ngác không biết phải làm sao. Kết quả này chênh lệch quá xa so với tưởng tượng của hắn.
Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm bị dọa tái mặt, bọn họ cũng run lên hệt như Huyết Lãnh, biểu cảm trên mặt vô cùng vi diệu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sao đao của Huyết Lạnh lại nằm trong tay Trần Bát Hoang?
Sao một Huyết Lãnh mạnh mẽ, bá đạo lại trở nên thê thảm như vậy?
Trần Bát Hoang bước đến bên cạnh Huyết Lãnh, mặt anh không có chút cảm xúc, sâu trong mắt tràn đầy âm u và lạnh lẽo.
Huyết Lãnh vốn không phải đối thủ của anh.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 930Không biết nó đang ở đâu.Đao đâu rồi?Đây chính là điều mà tất cả mọi người đều thắc mắc. Cây đao to mà hắn vẫn luôn xem trọng đâu mất rồi?Một giây sau, đáp án hiện ra.Trong màn bụi mù…Một bóng người xuất hiện, trong tay người nọ cầm một thanh đao kiểu Nhật đã bị nhuộm đỏ, máu không ngừng men theo lưỡi đao nhỏ xuống.Máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống như nước mưa, phút chốc ướt đẫm võ đài.“Trần Bát Hoang!”Nhìn thấy bóng người kia, một vài người quen, biết và có nghe qua tên Trần Đức đều vô thức thốt lên ba chữ kia.Nhất thời, mọi người cảm thấy vô cùng kinh hãi.Đã xảy ra chuyện gì?Huyết Lãnh…Thất bại ư?“A… a… a…”, vì kinh hãi quá đỗi mà toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng gào rú thảm thiết của Huyết Lãnh. Người hắn cong lại như con tôm luộc, cả người run lên từng hồi, dường như phải chịu đựng đau đớn khó có thể chấp nhận được.Tiếng gáo rú thê thảm chói tai khiến da đầu mọi người tê rần, chỉ nghe thôi cũng có thể cảm giác được những đau đớn mà hắn phải chịu.Lúc này, mọi người mới chú ý đến, trên người hắn không chỉ có vết đao trước ngực, mà vai trái còn có một lỗ thủng, rõ ràng là do đao đâm xuyên qua, lộ rõ cả xương trắng hếu, trông rất đáng sợ.Dường như vết thương kia ở ngay động mạch chủ, cho nên máu không ngừng tuôn ra, thoáng chốc đã nhuộm đỏ nền nhà. Giờ phút này, trông Huyết Lãnh vô cùng thê thảm.Hai mắt Trần Nguyên Bình giăng đầy tơ máu, đầu óc ông ta trở nên trì độn, trái tim như muốn nổ tung trong lồng ngực. Ông ta đứng như hóa đá, ngơ ngác nhìn thảm trạng của Huyết Lãnh.Khuôn mặt xinh đẹp của Ức Thư Huyên cũng tràn đầy hoảng sợ và kinh hãi. Huyết Lãnh gục xuống trước mặt cô ta, cô ta có thể thấy rõ vết thương trên người hắn, cũng nghe được mùi máu tươi gay mũi. Tay cô ta bấu chặt vào thành ghế, biểu cảm trên mặt dường như đông cứng lại.Mặt Lý Tử Tinh đỏ ửng đến mang tai, hắn ta đứng ngây ra như phỗng, đầu dường như muốn nổ tung, ngơ ngác không biết phải làm sao. Kết quả này chênh lệch quá xa so với tưởng tượng của hắn.Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm bị dọa tái mặt, bọn họ cũng run lên hệt như Huyết Lãnh, biểu cảm trên mặt vô cùng vi diệu.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Sao đao của Huyết Lạnh lại nằm trong tay Trần Bát Hoang?Sao một Huyết Lãnh mạnh mẽ, bá đạo lại trở nên thê thảm như vậy?Trần Bát Hoang bước đến bên cạnh Huyết Lãnh, mặt anh không có chút cảm xúc, sâu trong mắt tràn đầy âm u và lạnh lẽo.Huyết Lãnh vốn không phải đối thủ của anh.