Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 948
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 948Hắn ta ghét nhất võ giả khác xuất hiện sát ý với mình.Nếu vào ngày thường, loại người như này hắn ta đều trực tiếp g**t ch*t.Người muốn giết hắn ta, chưa bao giờ hắn ta giữ lại.Đáng tiếc… Trần Đức quả thực quá mức thấp kém, quá mức đáng cười.Giới thế tục?Ha ha!Giới thế tục trong mắt Bộ Kinh Phong giống như thiên thần khinh thường người phàm, giết loại người như vậy, hắn ta ngại phiền toái và bẩn tay.Vả lại.Con kiến hôi có thể đến thế giới của con voi cũng không dễ dàng gì, hắn ta rất vui lòng cho đối phương một con đường sống.“…”Trần Đức lười để ý đến hắn ta, anh làm như không nghe thấy, xoay người rời đi.Vừa tới Côn Luân Hư, anh muốn khiếm tốn không muốn ra tay, hơn nữa thời gian có hạn, quả thật anh không muốn lãng phí.“Cậu chủ Bộ, nhìn dáng vẻ cũng chỉ là con rùa đen rụt cổ”, tên hầu của Bộ Kinh Phong giễu cợt nói: “Cậu không cần lãng phí thời gian với loại rác rưởi này, để tôi đi làm thịt hắn”.“Giữ lại cho hắn một mạng”, Bộ Kinh Phong nhàn nhạt nói: “Khoét cặp mắt của hắn là được”.“Dạ!”Nhận được sự cho phép, tên hầu không do dự, trực tiếp ra tay.Búa màu đen trong tay cắt qua bầu trời đêm, bay như tên bắn về phía Trần Đức. Trong nháy mắt đã đến sau lưng anh.“Rác rưởi của thế tục, ha ha!”Tên hầu cười lạnh, trông cực kỳ âm u, một búa không một chút kiêng kỵ nào bổ trực tiếp về phía bả vai Trần Đức. Một chiêu này của gã hết sức tùy ý, gã thấy g**t ch*t một con kiến không cần quá phí sức.“Rác rưởi?”Trần Đức dừng bước, anh nâng tay lên, chìa một ngón tay nhẹ nhàng b*n r*.“Vù!”Nhất thời,Búa trong tay tên hầu run rẩy, bả vai gã truyền tới từng trận tê tái, sắc mặt thay đổi lớn, thật sự gã không dám tin: “Sao có thể?!”Từ lúc nào,Người của giới thế tục lại lợi hại như vậy?Chẳng lẽ,Là người đứng hàng top trong ba mươi sáu tộc địa sát?Trong lòng gã sợ hãi đến mức rợn cả tóc gáy.“Ầm!”Cùng lúc đó,Giữa lúc gã sợ hãi, Trần Đức giơ một quyền lên dứt khoát và nhanh nhẹn đánh vào trên đầu búa đen.Rắc rắc!Tiếp đó.
Chương 948
Hắn ta ghét nhất võ giả khác xuất hiện sát ý với mình.
Nếu vào ngày thường, loại người như này hắn ta đều trực tiếp g**t ch*t.
Người muốn giết hắn ta, chưa bao giờ hắn ta giữ lại.
Đáng tiếc… Trần Đức quả thực quá mức thấp kém, quá mức đáng cười.
Giới thế tục?
Ha ha!
Giới thế tục trong mắt Bộ Kinh Phong giống như thiên thần khinh thường người phàm, giết loại người như vậy, hắn ta ngại phiền toái và bẩn tay.
Vả lại.
Con kiến hôi có thể đến thế giới của con voi cũng không dễ dàng gì, hắn ta rất vui lòng cho đối phương một con đường sống.
“…”
Trần Đức lười để ý đến hắn ta, anh làm như không nghe thấy, xoay người rời đi.
Vừa tới Côn Luân Hư, anh muốn khiếm tốn không muốn ra tay, hơn nữa thời gian có hạn, quả thật anh không muốn lãng phí.
“Cậu chủ Bộ, nhìn dáng vẻ cũng chỉ là con rùa đen rụt cổ”, tên hầu của Bộ Kinh Phong giễu cợt nói: “Cậu không cần lãng phí thời gian với loại rác rưởi này, để tôi đi làm thịt hắn”.
“Giữ lại cho hắn một mạng”, Bộ Kinh Phong nhàn nhạt nói: “Khoét cặp mắt của hắn là được”.
“Dạ!”
Nhận được sự cho phép, tên hầu không do dự, trực tiếp ra tay.
Búa màu đen trong tay cắt qua bầu trời đêm, bay như tên bắn về phía Trần Đức. Trong nháy mắt đã đến sau lưng anh.
“Rác rưởi của thế tục, ha ha!”
Tên hầu cười lạnh, trông cực kỳ âm u, một búa không một chút kiêng kỵ nào bổ trực tiếp về phía bả vai Trần Đức. Một chiêu này của gã hết sức tùy ý, gã thấy g**t ch*t một con kiến không cần quá phí sức.
“Rác rưởi?”
Trần Đức dừng bước, anh nâng tay lên, chìa một ngón tay nhẹ nhàng b*n r*.
“Vù!”
Nhất thời,
Búa trong tay tên hầu run rẩy, bả vai gã truyền tới từng trận tê tái, sắc mặt thay đổi lớn, thật sự gã không dám tin: “Sao có thể?!”
Từ lúc nào,
Người của giới thế tục lại lợi hại như vậy?
Chẳng lẽ,
Là người đứng hàng top trong ba mươi sáu tộc địa sát?
Trong lòng gã sợ hãi đến mức rợn cả tóc gáy.
“Ầm!”
Cùng lúc đó,
Giữa lúc gã sợ hãi, Trần Đức giơ một quyền lên dứt khoát và nhanh nhẹn đánh vào trên đầu búa đen.
Rắc rắc!
Tiếp đó.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 948Hắn ta ghét nhất võ giả khác xuất hiện sát ý với mình.Nếu vào ngày thường, loại người như này hắn ta đều trực tiếp g**t ch*t.Người muốn giết hắn ta, chưa bao giờ hắn ta giữ lại.Đáng tiếc… Trần Đức quả thực quá mức thấp kém, quá mức đáng cười.Giới thế tục?Ha ha!Giới thế tục trong mắt Bộ Kinh Phong giống như thiên thần khinh thường người phàm, giết loại người như vậy, hắn ta ngại phiền toái và bẩn tay.Vả lại.Con kiến hôi có thể đến thế giới của con voi cũng không dễ dàng gì, hắn ta rất vui lòng cho đối phương một con đường sống.“…”Trần Đức lười để ý đến hắn ta, anh làm như không nghe thấy, xoay người rời đi.Vừa tới Côn Luân Hư, anh muốn khiếm tốn không muốn ra tay, hơn nữa thời gian có hạn, quả thật anh không muốn lãng phí.“Cậu chủ Bộ, nhìn dáng vẻ cũng chỉ là con rùa đen rụt cổ”, tên hầu của Bộ Kinh Phong giễu cợt nói: “Cậu không cần lãng phí thời gian với loại rác rưởi này, để tôi đi làm thịt hắn”.“Giữ lại cho hắn một mạng”, Bộ Kinh Phong nhàn nhạt nói: “Khoét cặp mắt của hắn là được”.“Dạ!”Nhận được sự cho phép, tên hầu không do dự, trực tiếp ra tay.Búa màu đen trong tay cắt qua bầu trời đêm, bay như tên bắn về phía Trần Đức. Trong nháy mắt đã đến sau lưng anh.“Rác rưởi của thế tục, ha ha!”Tên hầu cười lạnh, trông cực kỳ âm u, một búa không một chút kiêng kỵ nào bổ trực tiếp về phía bả vai Trần Đức. Một chiêu này của gã hết sức tùy ý, gã thấy g**t ch*t một con kiến không cần quá phí sức.“Rác rưởi?”Trần Đức dừng bước, anh nâng tay lên, chìa một ngón tay nhẹ nhàng b*n r*.“Vù!”Nhất thời,Búa trong tay tên hầu run rẩy, bả vai gã truyền tới từng trận tê tái, sắc mặt thay đổi lớn, thật sự gã không dám tin: “Sao có thể?!”Từ lúc nào,Người của giới thế tục lại lợi hại như vậy?Chẳng lẽ,Là người đứng hàng top trong ba mươi sáu tộc địa sát?Trong lòng gã sợ hãi đến mức rợn cả tóc gáy.“Ầm!”Cùng lúc đó,Giữa lúc gã sợ hãi, Trần Đức giơ một quyền lên dứt khoát và nhanh nhẹn đánh vào trên đầu búa đen.Rắc rắc!Tiếp đó.