Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 1047
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 1047Chẳng ai ngờ vào lúc quan trọng ấy người ra tay lại là Bộ Kinh Phong – người vẫn không nói câu nào, đứng im từ đầu đến giờ.Hắn ta một tay cầm kiếm, tay còn lại ôm cô bé kia nói:“Với một bé gái mà cũng ác như vậy, Lục Lâm Khai, ông không sợ bị sét đánh à?”Gân xanh trên mặt Lục Lâm Khai hằn lên.Chết rồi!Lục Lương Thần đã chết?Đó chính là con trai ông ta đấy!Con trai độc nhất đó!Ông ta thở hổn hển, không kiềm nổi định ra tay.Song, lý trí và nỗi sợ hãi đã ngăn bước chân ông ta lại.Đầu tiên, ông ta không phải đối thủ của Bộ Kinh Phong, xông lên thì chỉ có chết!Thứ hai, Lục Lâm Khai không thể chọc vào nhà họ Bộ. Con trai ông ta chết trong tay Bộ Kinh Phong, dù là đối mặt với bản thân hắn ta hay nhà họ Bộ đứng đằng sau thì ông ta cũng không có phần thắng.Chỉ có thể nhịn!Trái tim ông ta run rẩy, nhói đau, tức giận nhìn Chương Hằng, hy vọng hắn ta đứng ra giúp mình.Khoảnh khắc ấy, Chương Hằng ngồi trong đại sảnh, đôi mắt như kiếm âm u nhìn thẳng vào Bộ Kinh Phong: “Bộ Kinh Phong, anh là định xen vào chuyện của ông đây hả?”“Chương Hằng, tôi không có hứng xen vào chuyện giữa anh và nhà họ Lục. Tôi mặc kệ người khác, nhưng tôi thích và nhìn trúng cô bé này, nên muốn xen vào. Trừ khi anh muốn vì một cô bé mà đối đầu với nhà họ Bộ tôi”.Bộ Kinh Phong lạnh nhạt, nhìn chằm chằm Chương Hằng bình tĩnh nói: “Anh là người thông minh, có cần thiết phải thế hay không thì chắc là trong lòng anh cũng rõ!”Mí mắt Chương Hằng giật giật, trong mắt hiện lên sát khí, giận dữ ra mặt.Lúc này, Bộ Kinh Phong ra tay.Là cố ý gây khó dễ cho hắn ta!Và không nể mặt hắn ta!Mà một người có tính tình nóng nảy, táo bạo như Chương Hằng thì sao nhịn nổi?Mắt thấy Chương Hằng sắp bùng nổi, lão tổ tông bỗng mở miệng: “Tiểu Hằng, thôi bỏ đi. Như lời cậu ta nói đó, không nhất thiết phải vì một đứa bé mà đối đầu với nhà họ Bộ”.“Hô…”Chương Hằng thở hắt ra, ép mình bình tĩnh lại, lời nói của lão tổ cũng không thể không nghe:“Bộ Kinh Phong, kế tiếp, tốt nhất là anh đừng có mà nhúng tay vào. Không thì, ông đây sẽ khiến anh chết không chỗ chôn!”Bộ Kinh Phong không nói gì, lùi sang một bên.Lục Lâm Khai vô cùng không cam nói: “Cậu Chương, không thể bỏ qua cho anh ta như vậy được, người chết là con trai tôi đó, cậu Chương!”“Lục Lâm Khai…”, Chương Hằng trừng Lục Lâm Khai một cái, vươn tay thò vào trong cổ áo của Phương Bích Liên đang bóp chân cho mình, âm trầm nói: “Học hỏi người phụ nữ của ông đi, làm tốt chuyện ông nên làm”.
Chương 1047
Chẳng ai ngờ vào lúc quan trọng ấy người ra tay lại là Bộ Kinh Phong – người vẫn không nói câu nào, đứng im từ đầu đến giờ.
Hắn ta một tay cầm kiếm, tay còn lại ôm cô bé kia nói:
“Với một bé gái mà cũng ác như vậy, Lục Lâm Khai, ông không sợ bị sét đánh à?”
Gân xanh trên mặt Lục Lâm Khai hằn lên.
Chết rồi!
Lục Lương Thần đã chết?
Đó chính là con trai ông ta đấy!
Con trai độc nhất đó!
Ông ta thở hổn hển, không kiềm nổi định ra tay.
Song, lý trí và nỗi sợ hãi đã ngăn bước chân ông ta lại.
Đầu tiên, ông ta không phải đối thủ của Bộ Kinh Phong, xông lên thì chỉ có chết!
Thứ hai, Lục Lâm Khai không thể chọc vào nhà họ Bộ. Con trai ông ta chết trong tay Bộ Kinh Phong, dù là đối mặt với bản thân hắn ta hay nhà họ Bộ đứng đằng sau thì ông ta cũng không có phần thắng.
Chỉ có thể nhịn!
Trái tim ông ta run rẩy, nhói đau, tức giận nhìn Chương Hằng, hy vọng hắn ta đứng ra giúp mình.
Khoảnh khắc ấy, Chương Hằng ngồi trong đại sảnh, đôi mắt như kiếm âm u nhìn thẳng vào Bộ Kinh Phong: “Bộ Kinh Phong, anh là định xen vào chuyện của ông đây hả?”
“Chương Hằng, tôi không có hứng xen vào chuyện giữa anh và nhà họ Lục. Tôi mặc kệ người khác, nhưng tôi thích và nhìn trúng cô bé này, nên muốn xen vào. Trừ khi anh muốn vì một cô bé mà đối đầu với nhà họ Bộ tôi”.
Bộ Kinh Phong lạnh nhạt, nhìn chằm chằm Chương Hằng bình tĩnh nói: “Anh là người thông minh, có cần thiết phải thế hay không thì chắc là trong lòng anh cũng rõ!”
Mí mắt Chương Hằng giật giật, trong mắt hiện lên sát khí, giận dữ ra mặt.
Lúc này, Bộ Kinh Phong ra tay.
Là cố ý gây khó dễ cho hắn ta!
Và không nể mặt hắn ta!
Mà một người có tính tình nóng nảy, táo bạo như Chương Hằng thì sao nhịn nổi?
Mắt thấy Chương Hằng sắp bùng nổi, lão tổ tông bỗng mở miệng: “Tiểu Hằng, thôi bỏ đi. Như lời cậu ta nói đó, không nhất thiết phải vì một đứa bé mà đối đầu với nhà họ Bộ”.
“Hô…”
Chương Hằng thở hắt ra, ép mình bình tĩnh lại, lời nói của lão tổ cũng không thể không nghe:
“Bộ Kinh Phong, kế tiếp, tốt nhất là anh đừng có mà nhúng tay vào. Không thì, ông đây sẽ khiến anh chết không chỗ chôn!”
Bộ Kinh Phong không nói gì, lùi sang một bên.
Lục Lâm Khai vô cùng không cam nói: “Cậu Chương, không thể bỏ qua cho anh ta như vậy được, người chết là con trai tôi đó, cậu Chương!”
“Lục Lâm Khai…”, Chương Hằng trừng Lục Lâm Khai một cái, vươn tay thò vào trong cổ áo của Phương Bích Liên đang bóp chân cho mình, âm trầm nói: “Học hỏi người phụ nữ của ông đi, làm tốt chuyện ông nên làm”.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 1047Chẳng ai ngờ vào lúc quan trọng ấy người ra tay lại là Bộ Kinh Phong – người vẫn không nói câu nào, đứng im từ đầu đến giờ.Hắn ta một tay cầm kiếm, tay còn lại ôm cô bé kia nói:“Với một bé gái mà cũng ác như vậy, Lục Lâm Khai, ông không sợ bị sét đánh à?”Gân xanh trên mặt Lục Lâm Khai hằn lên.Chết rồi!Lục Lương Thần đã chết?Đó chính là con trai ông ta đấy!Con trai độc nhất đó!Ông ta thở hổn hển, không kiềm nổi định ra tay.Song, lý trí và nỗi sợ hãi đã ngăn bước chân ông ta lại.Đầu tiên, ông ta không phải đối thủ của Bộ Kinh Phong, xông lên thì chỉ có chết!Thứ hai, Lục Lâm Khai không thể chọc vào nhà họ Bộ. Con trai ông ta chết trong tay Bộ Kinh Phong, dù là đối mặt với bản thân hắn ta hay nhà họ Bộ đứng đằng sau thì ông ta cũng không có phần thắng.Chỉ có thể nhịn!Trái tim ông ta run rẩy, nhói đau, tức giận nhìn Chương Hằng, hy vọng hắn ta đứng ra giúp mình.Khoảnh khắc ấy, Chương Hằng ngồi trong đại sảnh, đôi mắt như kiếm âm u nhìn thẳng vào Bộ Kinh Phong: “Bộ Kinh Phong, anh là định xen vào chuyện của ông đây hả?”“Chương Hằng, tôi không có hứng xen vào chuyện giữa anh và nhà họ Lục. Tôi mặc kệ người khác, nhưng tôi thích và nhìn trúng cô bé này, nên muốn xen vào. Trừ khi anh muốn vì một cô bé mà đối đầu với nhà họ Bộ tôi”.Bộ Kinh Phong lạnh nhạt, nhìn chằm chằm Chương Hằng bình tĩnh nói: “Anh là người thông minh, có cần thiết phải thế hay không thì chắc là trong lòng anh cũng rõ!”Mí mắt Chương Hằng giật giật, trong mắt hiện lên sát khí, giận dữ ra mặt.Lúc này, Bộ Kinh Phong ra tay.Là cố ý gây khó dễ cho hắn ta!Và không nể mặt hắn ta!Mà một người có tính tình nóng nảy, táo bạo như Chương Hằng thì sao nhịn nổi?Mắt thấy Chương Hằng sắp bùng nổi, lão tổ tông bỗng mở miệng: “Tiểu Hằng, thôi bỏ đi. Như lời cậu ta nói đó, không nhất thiết phải vì một đứa bé mà đối đầu với nhà họ Bộ”.“Hô…”Chương Hằng thở hắt ra, ép mình bình tĩnh lại, lời nói của lão tổ cũng không thể không nghe:“Bộ Kinh Phong, kế tiếp, tốt nhất là anh đừng có mà nhúng tay vào. Không thì, ông đây sẽ khiến anh chết không chỗ chôn!”Bộ Kinh Phong không nói gì, lùi sang một bên.Lục Lâm Khai vô cùng không cam nói: “Cậu Chương, không thể bỏ qua cho anh ta như vậy được, người chết là con trai tôi đó, cậu Chương!”“Lục Lâm Khai…”, Chương Hằng trừng Lục Lâm Khai một cái, vươn tay thò vào trong cổ áo của Phương Bích Liên đang bóp chân cho mình, âm trầm nói: “Học hỏi người phụ nữ của ông đi, làm tốt chuyện ông nên làm”.