Núi nhỏ, suối quanh co, nhà trúc. Một chén thuốc được đưa đến trước mắt. "Uống thuốc." Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Lương Phượng mặc một thân y phục giản dị ở trước mắt, nhíu mày: "Ta thấy khá hơn rồi." Lương Phượng mặt không đổi sắc: "Uống thuốc." Tiêu Dương bỗng nhiên cười hì hì: "Ngươi đút ta đi." Lương Phượng: "Được." Nói xong bắt lấy cằm Tiêu Dương, dốc thẳng thuốc xuống. Tiêu Dương: "Ặc... khụ khụ khụ... khụ... Ngươi! Ngươi cố ý phải không?!" Lương Phượng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi nói muốn ta đút." Tiêu Dương: "Ngươi không hiểu sao ý ta là.... Ầy, quên đi quên đi, coi như ta chưa nói gì." Hắn thật sự là ăn no rửng mỡ, mới có thể theo thói quen tuỳ tiện chọc ghẹo mỹ nhân. Nhưng người đứng trước mắt này cho dù dung mạo có kinh vi thiên nhân đến đâu, e rằng c*̃ng chỉ là một tảng đá cứng ngắc trong thâm sơn, khó hiểu được phong tình. —— *Kinh vi thiên nhân: Chỉ đối…
Chương 10
Anh Anh Anh, Bảo Bảo Tâm Lý KhổTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngNúi nhỏ, suối quanh co, nhà trúc. Một chén thuốc được đưa đến trước mắt. "Uống thuốc." Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Lương Phượng mặc một thân y phục giản dị ở trước mắt, nhíu mày: "Ta thấy khá hơn rồi." Lương Phượng mặt không đổi sắc: "Uống thuốc." Tiêu Dương bỗng nhiên cười hì hì: "Ngươi đút ta đi." Lương Phượng: "Được." Nói xong bắt lấy cằm Tiêu Dương, dốc thẳng thuốc xuống. Tiêu Dương: "Ặc... khụ khụ khụ... khụ... Ngươi! Ngươi cố ý phải không?!" Lương Phượng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi nói muốn ta đút." Tiêu Dương: "Ngươi không hiểu sao ý ta là.... Ầy, quên đi quên đi, coi như ta chưa nói gì." Hắn thật sự là ăn no rửng mỡ, mới có thể theo thói quen tuỳ tiện chọc ghẹo mỹ nhân. Nhưng người đứng trước mắt này cho dù dung mạo có kinh vi thiên nhân đến đâu, e rằng c*̃ng chỉ là một tảng đá cứng ngắc trong thâm sơn, khó hiểu được phong tình. —— *Kinh vi thiên nhân: Chỉ đối… Tiêu Dương xem xét trận pháp một vòng.Phát hiện khi tĩnh tâm lại thì vẫn có thể tìm ra được quy luật c*̉a nó.Hắn từ nhỏ đã học rất nhiều thứ, c*̃ng nghiên cứu chút chút về bày binh bố trận, hiện tại chỉ cần chút thời gian thôi.Đang muốn đi sâu vào trong rừng rậm, một cái roi sắt từ đâu vọt tới, cuốn lấy eo hắn giật trở về.Tiêu Dương ngã xuống đất, cả người đều là lá khô, phẫn nộ bò lên trừng mắt nhìn người trước mắt.Lương Phượng tóc dài tán loạn, y phục không chỉnh.Môi y đỏ tươi, trên cổ còn có những dấu vết ái muội, sắc mặt nhàn nhạt nhìn Tiêu Dương: "Phía trước có bẫy, không thể đi."Tiêu Dương căm giận, thầm nghĩ đáng lẽ nên làm y đến hôn mê, sau đó một đao giết y mới có thể đào thoát.Thế mà lại hạ thủ lưu tình, chỉ hôn y đến choáng váng rồi điểm huyệt mà thôi!Bây giờ thì hay rồi, người không chạy nổi, lại bị tóm về.Tiêu Dương tức giận mắng: "Có bản lĩnh ngươi giết ta đi! Muốn ta cả đời ở lại trong núi với người, không bằng bây giờ chết quách cho rồi!"Lương Phượng mím môi không nói: "........"Tiêu Dương: "Ngươi dựa vào cái gì mà đòi giữ ta lại?! Ta trêu ngươi ghẹo ngươi chắc? Đến nỗi ngươi không ngại n*ng m*ng lên cầu ta x c*̃ng muốn giữ ta lại?!"Tiêu Dương cố gắng mắng ra ô ngôn uế ngữ, chờ đợi đối phương nổi giận.Rốt cuộc, vẫn bị tha trở về, không có lấy nửa câu phản bác.——-Lần đầu tiên giao thừa một mình ==
Tiêu Dương xem xét trận pháp một vòng.
Phát hiện khi tĩnh tâm lại thì vẫn có thể tìm ra được quy luật c*̉a nó.
Hắn từ nhỏ đã học rất nhiều thứ, c*̃ng nghiên cứu chút chút về bày binh bố trận, hiện tại chỉ cần chút thời gian thôi.
Đang muốn đi sâu vào trong rừng rậm, một cái roi sắt từ đâu vọt tới, cuốn lấy eo hắn giật trở về.
Tiêu Dương ngã xuống đất, cả người đều là lá khô, phẫn nộ bò lên trừng mắt nhìn người trước mắt.
Lương Phượng tóc dài tán loạn, y phục không chỉnh.
Môi y đỏ tươi, trên cổ còn có những dấu vết ái muội, sắc mặt nhàn nhạt nhìn Tiêu Dương: "Phía trước có bẫy, không thể đi."
Tiêu Dương căm giận, thầm nghĩ đáng lẽ nên làm y đến hôn mê, sau đó một đao giết y mới có thể đào thoát.
Thế mà lại hạ thủ lưu tình, chỉ hôn y đến choáng váng rồi điểm huyệt mà thôi!
Bây giờ thì hay rồi, người không chạy nổi, lại bị tóm về.
Tiêu Dương tức giận mắng: "Có bản lĩnh ngươi giết ta đi! Muốn ta cả đời ở lại trong núi với người, không bằng bây giờ chết quách cho rồi!"
Lương Phượng mím môi không nói: "........"
Tiêu Dương: "Ngươi dựa vào cái gì mà đòi giữ ta lại?! Ta trêu ngươi ghẹo ngươi chắc? Đến nỗi ngươi không ngại n*ng m*ng lên cầu ta x c*̃ng muốn giữ ta lại?!"
Tiêu Dương cố gắng mắng ra ô ngôn uế ngữ, chờ đợi đối phương nổi giận.
Rốt cuộc, vẫn bị tha trở về, không có lấy nửa câu phản bác.
——-
Lần đầu tiên giao thừa một mình ==
Anh Anh Anh, Bảo Bảo Tâm Lý KhổTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngNúi nhỏ, suối quanh co, nhà trúc. Một chén thuốc được đưa đến trước mắt. "Uống thuốc." Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Lương Phượng mặc một thân y phục giản dị ở trước mắt, nhíu mày: "Ta thấy khá hơn rồi." Lương Phượng mặt không đổi sắc: "Uống thuốc." Tiêu Dương bỗng nhiên cười hì hì: "Ngươi đút ta đi." Lương Phượng: "Được." Nói xong bắt lấy cằm Tiêu Dương, dốc thẳng thuốc xuống. Tiêu Dương: "Ặc... khụ khụ khụ... khụ... Ngươi! Ngươi cố ý phải không?!" Lương Phượng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi nói muốn ta đút." Tiêu Dương: "Ngươi không hiểu sao ý ta là.... Ầy, quên đi quên đi, coi như ta chưa nói gì." Hắn thật sự là ăn no rửng mỡ, mới có thể theo thói quen tuỳ tiện chọc ghẹo mỹ nhân. Nhưng người đứng trước mắt này cho dù dung mạo có kinh vi thiên nhân đến đâu, e rằng c*̃ng chỉ là một tảng đá cứng ngắc trong thâm sơn, khó hiểu được phong tình. —— *Kinh vi thiên nhân: Chỉ đối… Tiêu Dương xem xét trận pháp một vòng.Phát hiện khi tĩnh tâm lại thì vẫn có thể tìm ra được quy luật c*̉a nó.Hắn từ nhỏ đã học rất nhiều thứ, c*̃ng nghiên cứu chút chút về bày binh bố trận, hiện tại chỉ cần chút thời gian thôi.Đang muốn đi sâu vào trong rừng rậm, một cái roi sắt từ đâu vọt tới, cuốn lấy eo hắn giật trở về.Tiêu Dương ngã xuống đất, cả người đều là lá khô, phẫn nộ bò lên trừng mắt nhìn người trước mắt.Lương Phượng tóc dài tán loạn, y phục không chỉnh.Môi y đỏ tươi, trên cổ còn có những dấu vết ái muội, sắc mặt nhàn nhạt nhìn Tiêu Dương: "Phía trước có bẫy, không thể đi."Tiêu Dương căm giận, thầm nghĩ đáng lẽ nên làm y đến hôn mê, sau đó một đao giết y mới có thể đào thoát.Thế mà lại hạ thủ lưu tình, chỉ hôn y đến choáng váng rồi điểm huyệt mà thôi!Bây giờ thì hay rồi, người không chạy nổi, lại bị tóm về.Tiêu Dương tức giận mắng: "Có bản lĩnh ngươi giết ta đi! Muốn ta cả đời ở lại trong núi với người, không bằng bây giờ chết quách cho rồi!"Lương Phượng mím môi không nói: "........"Tiêu Dương: "Ngươi dựa vào cái gì mà đòi giữ ta lại?! Ta trêu ngươi ghẹo ngươi chắc? Đến nỗi ngươi không ngại n*ng m*ng lên cầu ta x c*̃ng muốn giữ ta lại?!"Tiêu Dương cố gắng mắng ra ô ngôn uế ngữ, chờ đợi đối phương nổi giận.Rốt cuộc, vẫn bị tha trở về, không có lấy nửa câu phản bác.——-Lần đầu tiên giao thừa một mình ==