Núi nhỏ, suối quanh co, nhà trúc. Một chén thuốc được đưa đến trước mắt. "Uống thuốc." Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Lương Phượng mặc một thân y phục giản dị ở trước mắt, nhíu mày: "Ta thấy khá hơn rồi." Lương Phượng mặt không đổi sắc: "Uống thuốc." Tiêu Dương bỗng nhiên cười hì hì: "Ngươi đút ta đi." Lương Phượng: "Được." Nói xong bắt lấy cằm Tiêu Dương, dốc thẳng thuốc xuống. Tiêu Dương: "Ặc... khụ khụ khụ... khụ... Ngươi! Ngươi cố ý phải không?!" Lương Phượng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi nói muốn ta đút." Tiêu Dương: "Ngươi không hiểu sao ý ta là.... Ầy, quên đi quên đi, coi như ta chưa nói gì." Hắn thật sự là ăn no rửng mỡ, mới có thể theo thói quen tuỳ tiện chọc ghẹo mỹ nhân. Nhưng người đứng trước mắt này cho dù dung mạo có kinh vi thiên nhân đến đâu, e rằng c*̃ng chỉ là một tảng đá cứng ngắc trong thâm sơn, khó hiểu được phong tình. —— *Kinh vi thiên nhân: Chỉ đối…
Chương 13
Anh Anh Anh, Bảo Bảo Tâm Lý KhổTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngNúi nhỏ, suối quanh co, nhà trúc. Một chén thuốc được đưa đến trước mắt. "Uống thuốc." Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Lương Phượng mặc một thân y phục giản dị ở trước mắt, nhíu mày: "Ta thấy khá hơn rồi." Lương Phượng mặt không đổi sắc: "Uống thuốc." Tiêu Dương bỗng nhiên cười hì hì: "Ngươi đút ta đi." Lương Phượng: "Được." Nói xong bắt lấy cằm Tiêu Dương, dốc thẳng thuốc xuống. Tiêu Dương: "Ặc... khụ khụ khụ... khụ... Ngươi! Ngươi cố ý phải không?!" Lương Phượng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi nói muốn ta đút." Tiêu Dương: "Ngươi không hiểu sao ý ta là.... Ầy, quên đi quên đi, coi như ta chưa nói gì." Hắn thật sự là ăn no rửng mỡ, mới có thể theo thói quen tuỳ tiện chọc ghẹo mỹ nhân. Nhưng người đứng trước mắt này cho dù dung mạo có kinh vi thiên nhân đến đâu, e rằng c*̃ng chỉ là một tảng đá cứng ngắc trong thâm sơn, khó hiểu được phong tình. —— *Kinh vi thiên nhân: Chỉ đối… Tiêu Dương rốt c*̣c ngoan một chút.Giặt quần áo nấu cơm, mọi thứ đều làm.Đến khi đập vỡ cái bát cuối c*̀ng trong lúc rửa, Lương Phượng không thể không cho hắn dừng tay.Ban đêm.Lương Phượng ôm Tiêu Dương, bình tĩnh nói: "Ngày mai ta phải ra khỏi cốc, mua bát."Tâm tình Tiêu Dương kích động: "Ờ."Lương Phượng: "Ngươi phải ngoan ngoãn đợi trong cốc."Tiêu Dương mặt không đổi sắc: "Ờ."Lương Phượng dịu dàng nhìn Tiêu Dương, vươn tay vuốt ve hai má hắn: "Ngươi rất vui, phải không?"Tiêu Dương mím môi: "Không."Lương Phượng không nói gì, nhìn Tiêu Dương: "......"Tiêu Dương né tránh ánh mắt, dứt khoát nhắm mắt lại: "Đã nói xong chưa? Ta muốn ngủ."Lương Phượng kề sát hôn lên môi đối phương, nhẹ giọng: "Ngủ đi."
Tiêu Dương rốt c*̣c ngoan một chút.
Giặt quần áo nấu cơm, mọi thứ đều làm.
Đến khi đập vỡ cái bát cuối c*̀ng trong lúc rửa, Lương Phượng không thể không cho hắn dừng tay.
Ban đêm.
Lương Phượng ôm Tiêu Dương, bình tĩnh nói: "Ngày mai ta phải ra khỏi cốc, mua bát."
Tâm tình Tiêu Dương kích động: "Ờ."
Lương Phượng: "Ngươi phải ngoan ngoãn đợi trong cốc."
Tiêu Dương mặt không đổi sắc: "Ờ."
Lương Phượng dịu dàng nhìn Tiêu Dương, vươn tay vuốt ve hai má hắn: "Ngươi rất vui, phải không?"
Tiêu Dương mím môi: "Không."
Lương Phượng không nói gì, nhìn Tiêu Dương: "......"
Tiêu Dương né tránh ánh mắt, dứt khoát nhắm mắt lại: "Đã nói xong chưa? Ta muốn ngủ."
Lương Phượng kề sát hôn lên môi đối phương, nhẹ giọng: "Ngủ đi."
Anh Anh Anh, Bảo Bảo Tâm Lý KhổTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngNúi nhỏ, suối quanh co, nhà trúc. Một chén thuốc được đưa đến trước mắt. "Uống thuốc." Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Lương Phượng mặc một thân y phục giản dị ở trước mắt, nhíu mày: "Ta thấy khá hơn rồi." Lương Phượng mặt không đổi sắc: "Uống thuốc." Tiêu Dương bỗng nhiên cười hì hì: "Ngươi đút ta đi." Lương Phượng: "Được." Nói xong bắt lấy cằm Tiêu Dương, dốc thẳng thuốc xuống. Tiêu Dương: "Ặc... khụ khụ khụ... khụ... Ngươi! Ngươi cố ý phải không?!" Lương Phượng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi nói muốn ta đút." Tiêu Dương: "Ngươi không hiểu sao ý ta là.... Ầy, quên đi quên đi, coi như ta chưa nói gì." Hắn thật sự là ăn no rửng mỡ, mới có thể theo thói quen tuỳ tiện chọc ghẹo mỹ nhân. Nhưng người đứng trước mắt này cho dù dung mạo có kinh vi thiên nhân đến đâu, e rằng c*̃ng chỉ là một tảng đá cứng ngắc trong thâm sơn, khó hiểu được phong tình. —— *Kinh vi thiên nhân: Chỉ đối… Tiêu Dương rốt c*̣c ngoan một chút.Giặt quần áo nấu cơm, mọi thứ đều làm.Đến khi đập vỡ cái bát cuối c*̀ng trong lúc rửa, Lương Phượng không thể không cho hắn dừng tay.Ban đêm.Lương Phượng ôm Tiêu Dương, bình tĩnh nói: "Ngày mai ta phải ra khỏi cốc, mua bát."Tâm tình Tiêu Dương kích động: "Ờ."Lương Phượng: "Ngươi phải ngoan ngoãn đợi trong cốc."Tiêu Dương mặt không đổi sắc: "Ờ."Lương Phượng dịu dàng nhìn Tiêu Dương, vươn tay vuốt ve hai má hắn: "Ngươi rất vui, phải không?"Tiêu Dương mím môi: "Không."Lương Phượng không nói gì, nhìn Tiêu Dương: "......"Tiêu Dương né tránh ánh mắt, dứt khoát nhắm mắt lại: "Đã nói xong chưa? Ta muốn ngủ."Lương Phượng kề sát hôn lên môi đối phương, nhẹ giọng: "Ngủ đi."