Núi nhỏ, suối quanh co, nhà trúc. Một chén thuốc được đưa đến trước mắt. "Uống thuốc." Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Lương Phượng mặc một thân y phục giản dị ở trước mắt, nhíu mày: "Ta thấy khá hơn rồi." Lương Phượng mặt không đổi sắc: "Uống thuốc." Tiêu Dương bỗng nhiên cười hì hì: "Ngươi đút ta đi." Lương Phượng: "Được." Nói xong bắt lấy cằm Tiêu Dương, dốc thẳng thuốc xuống. Tiêu Dương: "Ặc... khụ khụ khụ... khụ... Ngươi! Ngươi cố ý phải không?!" Lương Phượng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi nói muốn ta đút." Tiêu Dương: "Ngươi không hiểu sao ý ta là.... Ầy, quên đi quên đi, coi như ta chưa nói gì." Hắn thật sự là ăn no rửng mỡ, mới có thể theo thói quen tuỳ tiện chọc ghẹo mỹ nhân. Nhưng người đứng trước mắt này cho dù dung mạo có kinh vi thiên nhân đến đâu, e rằng c*̃ng chỉ là một tảng đá cứng ngắc trong thâm sơn, khó hiểu được phong tình. —— *Kinh vi thiên nhân: Chỉ đối…
Chương 19
Anh Anh Anh, Bảo Bảo Tâm Lý KhổTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngNúi nhỏ, suối quanh co, nhà trúc. Một chén thuốc được đưa đến trước mắt. "Uống thuốc." Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Lương Phượng mặc một thân y phục giản dị ở trước mắt, nhíu mày: "Ta thấy khá hơn rồi." Lương Phượng mặt không đổi sắc: "Uống thuốc." Tiêu Dương bỗng nhiên cười hì hì: "Ngươi đút ta đi." Lương Phượng: "Được." Nói xong bắt lấy cằm Tiêu Dương, dốc thẳng thuốc xuống. Tiêu Dương: "Ặc... khụ khụ khụ... khụ... Ngươi! Ngươi cố ý phải không?!" Lương Phượng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi nói muốn ta đút." Tiêu Dương: "Ngươi không hiểu sao ý ta là.... Ầy, quên đi quên đi, coi như ta chưa nói gì." Hắn thật sự là ăn no rửng mỡ, mới có thể theo thói quen tuỳ tiện chọc ghẹo mỹ nhân. Nhưng người đứng trước mắt này cho dù dung mạo có kinh vi thiên nhân đến đâu, e rằng c*̃ng chỉ là một tảng đá cứng ngắc trong thâm sơn, khó hiểu được phong tình. —— *Kinh vi thiên nhân: Chỉ đối… Tiêu Dương ban đêm ụp mặt vào ngực gặm vếu tuy rằng hung dữ.Nhưng lại không thừa nhận rằng phát tiết một trận xong, trong lòng rất dễ chịu.Trước khi ngủ còn lén sờ sờ bụng mình, xác định có một hai ba bốn năm.... sáu khối cơ bụng, so với Lương Phượng còn rõ ràng hơn, so với Lương Phượng còn rắn chắc hơn.Mới cảm thấy mỹ mãn, chìm sâu vào giấc ngủ.Từ đó trở đi, Tiêu Dương dưới sự dung túng c*̉a Lương Phượng liền hình thành thói quen trước khi ngủ ụp mặt vào ngực gây rối.Đặc biệt trong cuộc sống gian khổ vì không có bộ ngực thơm mềm c*̉a nữ nhân.Tiêu Dương lại phát hiện mình đối với ngực c*̉a Lương Phượng, càng ụp càng quen, càng ụp càng thích.To to, mềm mềm.Sờ lên mịn màng mềm dẻo, cực kì co dãn.Hai điểm bên trên mặc dù có hơi nhỏ, nhưng lại luôn hồng hồng cương cứng lên.Cắn một ngụm, liếm một cái, còn có thể "ức hiếp" chúng sưng lên, càng đẹp hơn.Thật sự là mất hồn mà!Chỉ là sau khi ụp mặt xong, lí trí trở về, cả người liền giống như vừa làm chuyện đó xong, đặc biệt thanh tỉnh.Âm thầm phỉ nhổ chính mình một trăm lần, tự nhủ từ mai sẽ... không bao giờ làm vậy nữa.Sau đó đêm sau lại nhịn không được sa đoạ, cam chịu mà kéo áo Lương Phượng bắt đầu vùi mặt.Lương Phượng vuốt tóc người nọ, vô c*̀ng dung túng, mặc hắn gây sức ép.Hai điểm nhỏ trước ngực bất giác bị Tiểu Dương c*̉a y cắn liếm vừa sưng lại vừa đau.Thậm chí càng về sau càng mơ hồ có khoái cảm.Mái tóc y tản ra trên giường, nhẹ nhàng thở dốc, hai mi mắt buông xuống ẩn ẩn hàm dục, diễm lệ câu nhân.May mà mỗi lần như vậy Tiêu Dương c*̃ng đã ụp đến thoả mãn rồi.Tiêu Dương chỉnh lại vạt áo đàng hoàng cho người ta, không nói một lời, xoay người, theo lệ thường tiến hành tự phỉ nhổ chính mình trước khi ngủ.—Còn ai khổ hơn tui nữa không:Cơ mà tui căm bách rồi đây, giờ không phải lên giảng đường nữa chỉ nằm nhà chờ thi Tâm lý w Y đức thôi == Trường đúng nhàm chán mà == Chỉ có 2 môn này mà tui phải ở lại tới hơn 2 tuần:(( Thề là thi xong rớt đậu gì tui c*̃ng quắn mộng về luôn, nợ là chuyện năm sau, tui muốn về nhà:
Tiêu Dương ban đêm ụp mặt vào ngực gặm vếu tuy rằng hung dữ.
Nhưng lại không thừa nhận rằng phát tiết một trận xong, trong lòng rất dễ chịu.
Trước khi ngủ còn lén sờ sờ bụng mình, xác định có một hai ba bốn năm.... sáu khối cơ bụng, so với Lương Phượng còn rõ ràng hơn, so với Lương Phượng còn rắn chắc hơn.
Mới cảm thấy mỹ mãn, chìm sâu vào giấc ngủ.
Từ đó trở đi, Tiêu Dương dưới sự dung túng c*̉a Lương Phượng liền hình thành thói quen trước khi ngủ ụp mặt vào ngực gây rối.
Đặc biệt trong cuộc sống gian khổ vì không có bộ ngực thơm mềm c*̉a nữ nhân.
Tiêu Dương lại phát hiện mình đối với ngực c*̉a Lương Phượng, càng ụp càng quen, càng ụp càng thích.
To to, mềm mềm.
Sờ lên mịn màng mềm dẻo, cực kì co dãn.
Hai điểm bên trên mặc dù có hơi nhỏ, nhưng lại luôn hồng hồng cương cứng lên.
Cắn một ngụm, liếm một cái, còn có thể "ức hiếp" chúng sưng lên, càng đẹp hơn.
Thật sự là mất hồn mà!
Chỉ là sau khi ụp mặt xong, lí trí trở về, cả người liền giống như vừa làm chuyện đó xong, đặc biệt thanh tỉnh.
Âm thầm phỉ nhổ chính mình một trăm lần, tự nhủ từ mai sẽ... không bao giờ làm vậy nữa.
Sau đó đêm sau lại nhịn không được sa đoạ, cam chịu mà kéo áo Lương Phượng bắt đầu vùi mặt.
Lương Phượng vuốt tóc người nọ, vô c*̀ng dung túng, mặc hắn gây sức ép.
Hai điểm nhỏ trước ngực bất giác bị Tiểu Dương c*̉a y cắn liếm vừa sưng lại vừa đau.
Thậm chí càng về sau càng mơ hồ có khoái cảm.
Mái tóc y tản ra trên giường, nhẹ nhàng thở dốc, hai mi mắt buông xuống ẩn ẩn hàm dục, diễm lệ câu nhân.
May mà mỗi lần như vậy Tiêu Dương c*̃ng đã ụp đến thoả mãn rồi.
Tiêu Dương chỉnh lại vạt áo đàng hoàng cho người ta, không nói một lời, xoay người, theo lệ thường tiến hành tự phỉ nhổ chính mình trước khi ngủ.
—
Còn ai khổ hơn tui nữa không:
Cơ mà tui căm bách rồi đây, giờ không phải lên giảng đường nữa chỉ nằm nhà chờ thi Tâm lý w Y đức thôi == Trường đúng nhàm chán mà == Chỉ có 2 môn này mà tui phải ở lại tới hơn 2 tuần:(( Thề là thi xong rớt đậu gì tui c*̃ng quắn mộng về luôn, nợ là chuyện năm sau, tui muốn về nhà:
Anh Anh Anh, Bảo Bảo Tâm Lý KhổTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngNúi nhỏ, suối quanh co, nhà trúc. Một chén thuốc được đưa đến trước mắt. "Uống thuốc." Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Lương Phượng mặc một thân y phục giản dị ở trước mắt, nhíu mày: "Ta thấy khá hơn rồi." Lương Phượng mặt không đổi sắc: "Uống thuốc." Tiêu Dương bỗng nhiên cười hì hì: "Ngươi đút ta đi." Lương Phượng: "Được." Nói xong bắt lấy cằm Tiêu Dương, dốc thẳng thuốc xuống. Tiêu Dương: "Ặc... khụ khụ khụ... khụ... Ngươi! Ngươi cố ý phải không?!" Lương Phượng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi nói muốn ta đút." Tiêu Dương: "Ngươi không hiểu sao ý ta là.... Ầy, quên đi quên đi, coi như ta chưa nói gì." Hắn thật sự là ăn no rửng mỡ, mới có thể theo thói quen tuỳ tiện chọc ghẹo mỹ nhân. Nhưng người đứng trước mắt này cho dù dung mạo có kinh vi thiên nhân đến đâu, e rằng c*̃ng chỉ là một tảng đá cứng ngắc trong thâm sơn, khó hiểu được phong tình. —— *Kinh vi thiên nhân: Chỉ đối… Tiêu Dương ban đêm ụp mặt vào ngực gặm vếu tuy rằng hung dữ.Nhưng lại không thừa nhận rằng phát tiết một trận xong, trong lòng rất dễ chịu.Trước khi ngủ còn lén sờ sờ bụng mình, xác định có một hai ba bốn năm.... sáu khối cơ bụng, so với Lương Phượng còn rõ ràng hơn, so với Lương Phượng còn rắn chắc hơn.Mới cảm thấy mỹ mãn, chìm sâu vào giấc ngủ.Từ đó trở đi, Tiêu Dương dưới sự dung túng c*̉a Lương Phượng liền hình thành thói quen trước khi ngủ ụp mặt vào ngực gây rối.Đặc biệt trong cuộc sống gian khổ vì không có bộ ngực thơm mềm c*̉a nữ nhân.Tiêu Dương lại phát hiện mình đối với ngực c*̉a Lương Phượng, càng ụp càng quen, càng ụp càng thích.To to, mềm mềm.Sờ lên mịn màng mềm dẻo, cực kì co dãn.Hai điểm bên trên mặc dù có hơi nhỏ, nhưng lại luôn hồng hồng cương cứng lên.Cắn một ngụm, liếm một cái, còn có thể "ức hiếp" chúng sưng lên, càng đẹp hơn.Thật sự là mất hồn mà!Chỉ là sau khi ụp mặt xong, lí trí trở về, cả người liền giống như vừa làm chuyện đó xong, đặc biệt thanh tỉnh.Âm thầm phỉ nhổ chính mình một trăm lần, tự nhủ từ mai sẽ... không bao giờ làm vậy nữa.Sau đó đêm sau lại nhịn không được sa đoạ, cam chịu mà kéo áo Lương Phượng bắt đầu vùi mặt.Lương Phượng vuốt tóc người nọ, vô c*̀ng dung túng, mặc hắn gây sức ép.Hai điểm nhỏ trước ngực bất giác bị Tiểu Dương c*̉a y cắn liếm vừa sưng lại vừa đau.Thậm chí càng về sau càng mơ hồ có khoái cảm.Mái tóc y tản ra trên giường, nhẹ nhàng thở dốc, hai mi mắt buông xuống ẩn ẩn hàm dục, diễm lệ câu nhân.May mà mỗi lần như vậy Tiêu Dương c*̃ng đã ụp đến thoả mãn rồi.Tiêu Dương chỉnh lại vạt áo đàng hoàng cho người ta, không nói một lời, xoay người, theo lệ thường tiến hành tự phỉ nhổ chính mình trước khi ngủ.—Còn ai khổ hơn tui nữa không:Cơ mà tui căm bách rồi đây, giờ không phải lên giảng đường nữa chỉ nằm nhà chờ thi Tâm lý w Y đức thôi == Trường đúng nhàm chán mà == Chỉ có 2 môn này mà tui phải ở lại tới hơn 2 tuần:(( Thề là thi xong rớt đậu gì tui c*̃ng quắn mộng về luôn, nợ là chuyện năm sau, tui muốn về nhà: