Tác giả:

Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…

Chương 52

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 52Lâm Mộng Đình nhìn thấy cách nói chuyện cổ xưa như thế, còn viết bằng chữ phồn thể, không nhịn được phì cười, trả lời tin nhắn.“Không dám nhận (ôm quyền)”.Cứ tưởng cuộc trò chuyện sẽ kết thúc, ai ngờ Lâm Mộng Đình lại gửi một tin nhắn.“Cô có kẻ thù không?”Lâm Mộng Đình ngây người, trả lời.“Không có”.Sau đó gửi một dấu “?”.Cô không hiểu vì sao Lý Dục Thần lại hỏi như vậy, nhưng thấy anh vẽ vời trên điện thoại mất một lúc lâu, lại gửi một câu.“Sau này đừng đi chơi đêm một mình, coi chừng đàn ông xa lạ”.Lâm Mộng Đình càng khó hiểu hơn, cũng không trả lời tin nhắn, chỉ nhìn anh.Lý Dục Thần vẫn còn đang vẽ trên điện thoại, gửi một câu.“Cô quá xinh đẹp”.Lâm Mộng Đình không ngờ anh lại tán tỉnh bằng cách này.Mặc dù chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng vì có sự cũ kĩ trước đó làm nền mới có hiệu quả bất ngờ.Nếu một người đàn ông khen cô kiểu này trước mặt cô, cô sẽ không có bất cứ cảm giác gì, thậm chí có thể còn thấy phản cảm.Nhưng không hiểu sao bây giờ cô lại thấy vui vẻ, người đàn ông ở đối diện này trông có vẻ xa cách với xã hội, nhưng cũng không phải là một người vô vị.Là cô cả của nhà họ Lâm, phần lớn những khi đi ra ngoài, cô đều có tài xế riêng đưa đón, đôi khi còn có vệ sĩ theo bên cạnh.Có rất ít cơ hội được ngồi một mình với một người đàn ông trong quán ven đường ăn khuya, không bị người khác làm phiền như thế này.Lúc này Lâm Mộng Đình mới có cảm giác mình là một người chân thật và sống động.Chứ không phải “cô cả” sống trong nhà họ Lâm kia.“Vậy anh có được tính là đàn ông xa lạ không?”, Lâm Mộng Đình trả lời.“Đương nhiên không phải rồi, tôi là chồng chưa cưới của cô”.“Cút đi!”Lâm Mộng Đình giả vờ tức giận đặt điện thoại xuống, nhưng trong lòng không hề giận chút nào.Nhưng hình như Lý Dục Thần lại tưởng là thật, anh trả lời câu “được thôi” rồi đứng dậy.Lâm Mộng Đình lập tức sững sờ nhìn bóng lưng bỏ đi của anh, không hiểu có chuyện gì.Không thích đùa đến thế cơ à?Rõ ràng anh là người nói đùa trước cơ mà.Nghĩ đi nghĩ lại, người ta từ trên núi xuống, chắc không chấp nhận được từ “cút” này thì phải.Hầy, đúng là không nên nói như vậy.

Chương 52

Lâm Mộng Đình nhìn thấy cách nói chuyện cổ xưa như thế, còn viết bằng chữ phồn thể, không nhịn được phì cười, trả lời tin nhắn.

“Không dám nhận (ôm quyền)”.

Cứ tưởng cuộc trò chuyện sẽ kết thúc, ai ngờ Lâm Mộng Đình lại gửi một tin nhắn.

“Cô có kẻ thù không?”

Lâm Mộng Đình ngây người, trả lời.

“Không có”.

Sau đó gửi một dấu “?”.

Cô không hiểu vì sao Lý Dục Thần lại hỏi như vậy, nhưng thấy anh vẽ vời trên điện thoại mất một lúc lâu, lại gửi một câu.

“Sau này đừng đi chơi đêm một mình, coi chừng đàn ông xa lạ”.

Lâm Mộng Đình càng khó hiểu hơn, cũng không trả lời tin nhắn, chỉ nhìn anh.

Lý Dục Thần vẫn còn đang vẽ trên điện thoại, gửi một câu.

“Cô quá xinh đẹp”.

Lâm Mộng Đình không ngờ anh lại tán tỉnh bằng cách này.

Mặc dù chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng vì có sự cũ kĩ trước đó làm nền mới có hiệu quả bất ngờ.

Nếu một người đàn ông khen cô kiểu này trước mặt cô, cô sẽ không có bất cứ cảm giác gì, thậm chí có thể còn thấy phản cảm.

Nhưng không hiểu sao bây giờ cô lại thấy vui vẻ, người đàn ông ở đối diện này trông có vẻ xa cách với xã hội, nhưng cũng không phải là một người vô vị.

Là cô cả của nhà họ Lâm, phần lớn những khi đi ra ngoài, cô đều có tài xế riêng đưa đón, đôi khi còn có vệ sĩ theo bên cạnh.

Có rất ít cơ hội được ngồi một mình với một người đàn ông trong quán ven đường ăn khuya, không bị người khác làm phiền như thế này.

Lúc này Lâm Mộng Đình mới có cảm giác mình là một người chân thật và sống động.

Chứ không phải “cô cả” sống trong nhà họ Lâm kia.

“Vậy anh có được tính là đàn ông xa lạ không?”, Lâm Mộng Đình trả lời.

“Đương nhiên không phải rồi, tôi là chồng chưa cưới của cô”.

“Cút đi!”

Lâm Mộng Đình giả vờ tức giận đặt điện thoại xuống, nhưng trong lòng không hề giận chút nào.

Nhưng hình như Lý Dục Thần lại tưởng là thật, anh trả lời câu “được thôi” rồi đứng dậy.

Lâm Mộng Đình lập tức sững sờ nhìn bóng lưng bỏ đi của anh, không hiểu có chuyện gì.

Không thích đùa đến thế cơ à?

Rõ ràng anh là người nói đùa trước cơ mà.

Nghĩ đi nghĩ lại, người ta từ trên núi xuống, chắc không chấp nhận được từ “cút” này thì phải.

Hầy, đúng là không nên nói như vậy.

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 52Lâm Mộng Đình nhìn thấy cách nói chuyện cổ xưa như thế, còn viết bằng chữ phồn thể, không nhịn được phì cười, trả lời tin nhắn.“Không dám nhận (ôm quyền)”.Cứ tưởng cuộc trò chuyện sẽ kết thúc, ai ngờ Lâm Mộng Đình lại gửi một tin nhắn.“Cô có kẻ thù không?”Lâm Mộng Đình ngây người, trả lời.“Không có”.Sau đó gửi một dấu “?”.Cô không hiểu vì sao Lý Dục Thần lại hỏi như vậy, nhưng thấy anh vẽ vời trên điện thoại mất một lúc lâu, lại gửi một câu.“Sau này đừng đi chơi đêm một mình, coi chừng đàn ông xa lạ”.Lâm Mộng Đình càng khó hiểu hơn, cũng không trả lời tin nhắn, chỉ nhìn anh.Lý Dục Thần vẫn còn đang vẽ trên điện thoại, gửi một câu.“Cô quá xinh đẹp”.Lâm Mộng Đình không ngờ anh lại tán tỉnh bằng cách này.Mặc dù chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng vì có sự cũ kĩ trước đó làm nền mới có hiệu quả bất ngờ.Nếu một người đàn ông khen cô kiểu này trước mặt cô, cô sẽ không có bất cứ cảm giác gì, thậm chí có thể còn thấy phản cảm.Nhưng không hiểu sao bây giờ cô lại thấy vui vẻ, người đàn ông ở đối diện này trông có vẻ xa cách với xã hội, nhưng cũng không phải là một người vô vị.Là cô cả của nhà họ Lâm, phần lớn những khi đi ra ngoài, cô đều có tài xế riêng đưa đón, đôi khi còn có vệ sĩ theo bên cạnh.Có rất ít cơ hội được ngồi một mình với một người đàn ông trong quán ven đường ăn khuya, không bị người khác làm phiền như thế này.Lúc này Lâm Mộng Đình mới có cảm giác mình là một người chân thật và sống động.Chứ không phải “cô cả” sống trong nhà họ Lâm kia.“Vậy anh có được tính là đàn ông xa lạ không?”, Lâm Mộng Đình trả lời.“Đương nhiên không phải rồi, tôi là chồng chưa cưới của cô”.“Cút đi!”Lâm Mộng Đình giả vờ tức giận đặt điện thoại xuống, nhưng trong lòng không hề giận chút nào.Nhưng hình như Lý Dục Thần lại tưởng là thật, anh trả lời câu “được thôi” rồi đứng dậy.Lâm Mộng Đình lập tức sững sờ nhìn bóng lưng bỏ đi của anh, không hiểu có chuyện gì.Không thích đùa đến thế cơ à?Rõ ràng anh là người nói đùa trước cơ mà.Nghĩ đi nghĩ lại, người ta từ trên núi xuống, chắc không chấp nhận được từ “cút” này thì phải.Hầy, đúng là không nên nói như vậy.

Chương 52