Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 53
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 53Lâm Mộng Đình hơi áy náy, rất muốn gọi anh lại, giải thích rằng: Này, tôi nói đùa thôi.Nhưng lòng tự trọng của một cô cả khiến cô không thể mở lời được.Trong lòng trở nên trống trải như thể vừa mất đi thứ gì đó.Mắt đỏ lên, cô nói bụng: Thôi quên đi, đi thì đi, ai cần anh đi cùng chứ.Lâm Mộng Đình cầm túi xách và điện thoại lên, đi dọc theo lề đường ngược hướng với Lý Dục Thần.Cô không để ý hai người đàn ông ở bàn kế bên nhìn nhau, cũng đứng dậy đi theo sau cô.Băng qua một con đường giao nhau, đằng trước là công viên.Bây giờ cũng đã muộn, các bác gái nhảy ở quảng trường đã giải tán từ sớm, chỉ còn lác đác vài người trong công viên.Lâm Mộng Đình đi vào công viên, trong này có một con sông, ánh đèn bên bờ sông lờ mờ, hầu như không có một người nào qua lại.Lúc này có hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, chặn cô lại.“Này người đẹp, muộn thế này rồi mà đi có một mình, chắc cô đơn lắm chứ gì?”, một tên trong số đó bỉ ổi nói.“Các anh muốn làm gì?”, Lâm Mộng Đình hoảng sợ.“Tất nhiên là làm cô rồi!”, ánh mắt của gã ta quan sát Lâm Mộng Đình từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở ngực cô.“Đi ra, không thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.Lâm Mộng Đình vừa nói xong câu này, chiếc túi trong tay cô đã bị một gã giật lấy.Gã ta lấy điện thoại trong túi ra, cầm quơ qua quơ lại.“Báo đi, để tôi xem cô báo cảnh sát bằng cách nào, cô nên ôm tôi mới đúng hơn đó, ha ha ha!”Lâm Mộng Đình sợ hãi: “Mau đưa túi xách cho tôi, tôi gọi người đấy!”“Được, trả cho cô này”, gã ta đưa túi xách qua, quơ trước mặt cô.Một tên khác nhân cơ hội bịt miệng cô từ phía sau.Lâm Mộng Đình muốn hô hoán nhưng không kêu được, chỉ có thể phát ra tiếng “hu hu”.Tay của gã ta rất mạnh, cô không thể nào giãy ra được.Một người đàn ông khác ném chiếc túi xách xuống đất, cười dâm tà đi tới trước mặt cô: “Cô em này, hôm nay hãy cho hai anh em tụi anh được thoải mái đi, chỉ cần em phục vụ tụi anh sung sướng, tụi anh sẽ không làm em bị thương đâu”.Nói rồi, gã ta cong bàn tay thành hình móng vuốt, vừa định nhào qua.Trong lòng Lâm Mộng Đình tràn đầy tuyệt vọng.Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng cô.“Thả cô ấy ra!”Lâm Mộng Đình mừng rỡ, cô nhận ra là giọng của Lý Dục Thần.Hai tên côn đồ giật nảy mình.“Nhóc con, bớt lo chuyện bao đồng lại đi!”Một tên trong số đó lấy ra một con dao gấp, lưỡi dao loé lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn lờ mờ.
Chương 53
Lâm Mộng Đình hơi áy náy, rất muốn gọi anh lại, giải thích rằng: Này, tôi nói đùa thôi.
Nhưng lòng tự trọng của một cô cả khiến cô không thể mở lời được.
Trong lòng trở nên trống trải như thể vừa mất đi thứ gì đó.
Mắt đỏ lên, cô nói bụng: Thôi quên đi, đi thì đi, ai cần anh đi cùng chứ.
Lâm Mộng Đình cầm túi xách và điện thoại lên, đi dọc theo lề đường ngược hướng với Lý Dục Thần.
Cô không để ý hai người đàn ông ở bàn kế bên nhìn nhau, cũng đứng dậy đi theo sau cô.
Băng qua một con đường giao nhau, đằng trước là công viên.
Bây giờ cũng đã muộn, các bác gái nhảy ở quảng trường đã giải tán từ sớm, chỉ còn lác đác vài người trong công viên.
Lâm Mộng Đình đi vào công viên, trong này có một con sông, ánh đèn bên bờ sông lờ mờ, hầu như không có một người nào qua lại.
Lúc này có hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, chặn cô lại.
“Này người đẹp, muộn thế này rồi mà đi có một mình, chắc cô đơn lắm chứ gì?”, một tên trong số đó bỉ ổi nói.
“Các anh muốn làm gì?”, Lâm Mộng Đình hoảng sợ.
“Tất nhiên là làm cô rồi!”, ánh mắt của gã ta quan sát Lâm Mộng Đình từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở ngực cô.
“Đi ra, không thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.
Lâm Mộng Đình vừa nói xong câu này, chiếc túi trong tay cô đã bị một gã giật lấy.
Gã ta lấy điện thoại trong túi ra, cầm quơ qua quơ lại.
“Báo đi, để tôi xem cô báo cảnh sát bằng cách nào, cô nên ôm tôi mới đúng hơn đó, ha ha ha!”
Lâm Mộng Đình sợ hãi: “Mau đưa túi xách cho tôi, tôi gọi người đấy!”
“Được, trả cho cô này”, gã ta đưa túi xách qua, quơ trước mặt cô.
Một tên khác nhân cơ hội bịt miệng cô từ phía sau.
Lâm Mộng Đình muốn hô hoán nhưng không kêu được, chỉ có thể phát ra tiếng “hu hu”.
Tay của gã ta rất mạnh, cô không thể nào giãy ra được.
Một người đàn ông khác ném chiếc túi xách xuống đất, cười dâm tà đi tới trước mặt cô: “Cô em này, hôm nay hãy cho hai anh em tụi anh được thoải mái đi, chỉ cần em phục vụ tụi anh sung sướng, tụi anh sẽ không làm em bị thương đâu”.
Nói rồi, gã ta cong bàn tay thành hình móng vuốt, vừa định nhào qua.
Trong lòng Lâm Mộng Đình tràn đầy tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng cô.
“Thả cô ấy ra!”
Lâm Mộng Đình mừng rỡ, cô nhận ra là giọng của Lý Dục Thần.
Hai tên côn đồ giật nảy mình.
“Nhóc con, bớt lo chuyện bao đồng lại đi!”
Một tên trong số đó lấy ra một con dao gấp, lưỡi dao loé lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn lờ mờ.
Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính QuảTác giả: Lý Dục ThầnTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm HiệpChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 53Lâm Mộng Đình hơi áy náy, rất muốn gọi anh lại, giải thích rằng: Này, tôi nói đùa thôi.Nhưng lòng tự trọng của một cô cả khiến cô không thể mở lời được.Trong lòng trở nên trống trải như thể vừa mất đi thứ gì đó.Mắt đỏ lên, cô nói bụng: Thôi quên đi, đi thì đi, ai cần anh đi cùng chứ.Lâm Mộng Đình cầm túi xách và điện thoại lên, đi dọc theo lề đường ngược hướng với Lý Dục Thần.Cô không để ý hai người đàn ông ở bàn kế bên nhìn nhau, cũng đứng dậy đi theo sau cô.Băng qua một con đường giao nhau, đằng trước là công viên.Bây giờ cũng đã muộn, các bác gái nhảy ở quảng trường đã giải tán từ sớm, chỉ còn lác đác vài người trong công viên.Lâm Mộng Đình đi vào công viên, trong này có một con sông, ánh đèn bên bờ sông lờ mờ, hầu như không có một người nào qua lại.Lúc này có hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, chặn cô lại.“Này người đẹp, muộn thế này rồi mà đi có một mình, chắc cô đơn lắm chứ gì?”, một tên trong số đó bỉ ổi nói.“Các anh muốn làm gì?”, Lâm Mộng Đình hoảng sợ.“Tất nhiên là làm cô rồi!”, ánh mắt của gã ta quan sát Lâm Mộng Đình từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở ngực cô.“Đi ra, không thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.Lâm Mộng Đình vừa nói xong câu này, chiếc túi trong tay cô đã bị một gã giật lấy.Gã ta lấy điện thoại trong túi ra, cầm quơ qua quơ lại.“Báo đi, để tôi xem cô báo cảnh sát bằng cách nào, cô nên ôm tôi mới đúng hơn đó, ha ha ha!”Lâm Mộng Đình sợ hãi: “Mau đưa túi xách cho tôi, tôi gọi người đấy!”“Được, trả cho cô này”, gã ta đưa túi xách qua, quơ trước mặt cô.Một tên khác nhân cơ hội bịt miệng cô từ phía sau.Lâm Mộng Đình muốn hô hoán nhưng không kêu được, chỉ có thể phát ra tiếng “hu hu”.Tay của gã ta rất mạnh, cô không thể nào giãy ra được.Một người đàn ông khác ném chiếc túi xách xuống đất, cười dâm tà đi tới trước mặt cô: “Cô em này, hôm nay hãy cho hai anh em tụi anh được thoải mái đi, chỉ cần em phục vụ tụi anh sung sướng, tụi anh sẽ không làm em bị thương đâu”.Nói rồi, gã ta cong bàn tay thành hình móng vuốt, vừa định nhào qua.Trong lòng Lâm Mộng Đình tràn đầy tuyệt vọng.Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng cô.“Thả cô ấy ra!”Lâm Mộng Đình mừng rỡ, cô nhận ra là giọng của Lý Dục Thần.Hai tên côn đồ giật nảy mình.“Nhóc con, bớt lo chuyện bao đồng lại đi!”Một tên trong số đó lấy ra một con dao gấp, lưỡi dao loé lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn lờ mờ.