Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 311
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 311Anh ta bỗng quay người.Trong phòng cũng không có ai.Đồ nội thất tinh xảo, mặt sàn không dính chút bụi, trên giường gỗ lim kiểu cổ xưa trải chăn ga đỏ rực.Mã Sơn vốn rất gan dạ, kiểu trời sập cũng không sợ.Mặc dù Lý Dục Thần nói là đến bắt ma, anh ta cũng không cảm thấy làm sao, thậm chí còn cảm thấy thú vị.Nhưng Lý Dục Thần vừa đi, đã cảm thấy hơi khác.Đặc biệt là Lý Dục Thần còn bày nhiều thứ trong phòng một cách thần bí.Khiến trong phòng vốn đã âm lạnh càng thêm lạnh lẽo âm u.Mã Sơn hơi khó chịu, rất muốn đi ra ngoài.Nhưng đã đồng ý với anh em ở đây làm mồi nhử, lúc này đi ra ngoài, sẽ bị người ta cười chết.Mẹ nó, Mã Sơn nhớ đến lịch sử huy hoàng đánh nhau trước đây, chết cũng không sợ, mà còn sợ ma!Anh ta dứt khoát thả lỏng một chút, định lên giường nằm ngủ một lúc.Có lẽ, giữa ban ngày ban mặt này, có ma thì nó cũng không đến.Nhưng anh ta đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn chiếc giường.Giường vẫn là giường kiểu cổ xưa đó, trên giường trải chăn ga đỏ tươi.Chỉ là mặt sàn trước giường, không biết từ lúc nào có thêm một đôi giày thêu hoa nhỏ nhắn màu đỏ.…Lý Dục Thần ra khỏi biệt thự, đi vòng ra phía sau tường vây.Phía sau biệt thự là không gian xanh, từ phân bố của cây cối, có lẽ là không gian xanh nhân tạo, chỉ là rất lâu không có người chăm sóc, đã biến thành nơi bỏ hoang.Phía sau nữa là hậu sơn.Núi ở thành phố Hòa không cao, đều là các ngọn đồi nối liền nhau.Lý Dục Thần nhớ hồi nhỏ, nơi như này ngay cả thỏ cũng không bắt được.Nhưng nghe nói mấy năm nay môi trường đã tốt hơn nhiều, lại có heo rừng xuất hiện.Anh tìm một vị trí cao, từ cao nhìn xuống, quan sát toàn diện biệt thự mà mình vừa mua.Nếu xét từ góc độ phong thủy học, biệt thự này bất luận là vị trí, hay là kết cấu, đều không vấn đề.Thậm chí có thể nói là phong thủy rất tốt.Ban đầu người xây nên biệt thự này, có lẽ đã tốn nhiều tâm sức.So với sơn trang Bắc Khê của nhà họ Lâm, đương nhiên diện tích nơi này nhỏ hơn một chút.Nhưng nhỏ có cái lợi của nhỏ.Nơi này không có thế thịnh vượng, muốn phát tài giàu có cũng không dễ, nhưng linh khí dồi dào, rất thích hợp tu hành.Thích hợp cho người tu hành, đương nhiên cũng thích hợp cho thứ khác tu hành.Lý Dục Thần yên lặng quan sát, chờ đợi.Cùng với mặt trời lặn dần, màn đêm buông xuống.Anh tin, thứ đó có lẽ rất nhanh sẽ xuất hiện.
Chương 311
Anh ta bỗng quay người.
Trong phòng cũng không có ai.
Đồ nội thất tinh xảo, mặt sàn không dính chút bụi, trên giường gỗ lim kiểu cổ xưa trải chăn ga đỏ rực.
Mã Sơn vốn rất gan dạ, kiểu trời sập cũng không sợ.
Mặc dù Lý Dục Thần nói là đến bắt ma, anh ta cũng không cảm thấy làm sao, thậm chí còn cảm thấy thú vị.
Nhưng Lý Dục Thần vừa đi, đã cảm thấy hơi khác.
Đặc biệt là Lý Dục Thần còn bày nhiều thứ trong phòng một cách thần bí.
Khiến trong phòng vốn đã âm lạnh càng thêm lạnh lẽo âm u.
Mã Sơn hơi khó chịu, rất muốn đi ra ngoài.
Nhưng đã đồng ý với anh em ở đây làm mồi nhử, lúc này đi ra ngoài, sẽ bị người ta cười chết.
Mẹ nó, Mã Sơn nhớ đến lịch sử huy hoàng đánh nhau trước đây, chết cũng không sợ, mà còn sợ ma!
Anh ta dứt khoát thả lỏng một chút, định lên giường nằm ngủ một lúc.
Có lẽ, giữa ban ngày ban mặt này, có ma thì nó cũng không đến.
Nhưng anh ta đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn chiếc giường.
Giường vẫn là giường kiểu cổ xưa đó, trên giường trải chăn ga đỏ tươi.
Chỉ là mặt sàn trước giường, không biết từ lúc nào có thêm một đôi giày thêu hoa nhỏ nhắn màu đỏ.
…
Lý Dục Thần ra khỏi biệt thự, đi vòng ra phía sau tường vây.
Phía sau biệt thự là không gian xanh, từ phân bố của cây cối, có lẽ là không gian xanh nhân tạo, chỉ là rất lâu không có người chăm sóc, đã biến thành nơi bỏ hoang.
Phía sau nữa là hậu sơn.
Núi ở thành phố Hòa không cao, đều là các ngọn đồi nối liền nhau.
Lý Dục Thần nhớ hồi nhỏ, nơi như này ngay cả thỏ cũng không bắt được.
Nhưng nghe nói mấy năm nay môi trường đã tốt hơn nhiều, lại có heo rừng xuất hiện.
Anh tìm một vị trí cao, từ cao nhìn xuống, quan sát toàn diện biệt thự mà mình vừa mua.
Nếu xét từ góc độ phong thủy học, biệt thự này bất luận là vị trí, hay là kết cấu, đều không vấn đề.
Thậm chí có thể nói là phong thủy rất tốt.
Ban đầu người xây nên biệt thự này, có lẽ đã tốn nhiều tâm sức.
So với sơn trang Bắc Khê của nhà họ Lâm, đương nhiên diện tích nơi này nhỏ hơn một chút.
Nhưng nhỏ có cái lợi của nhỏ.
Nơi này không có thế thịnh vượng, muốn phát tài giàu có cũng không dễ, nhưng linh khí dồi dào, rất thích hợp tu hành.
Thích hợp cho người tu hành, đương nhiên cũng thích hợp cho thứ khác tu hành.
Lý Dục Thần yên lặng quan sát, chờ đợi.
Cùng với mặt trời lặn dần, màn đêm buông xuống.
Anh tin, thứ đó có lẽ rất nhanh sẽ xuất hiện.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 311Anh ta bỗng quay người.Trong phòng cũng không có ai.Đồ nội thất tinh xảo, mặt sàn không dính chút bụi, trên giường gỗ lim kiểu cổ xưa trải chăn ga đỏ rực.Mã Sơn vốn rất gan dạ, kiểu trời sập cũng không sợ.Mặc dù Lý Dục Thần nói là đến bắt ma, anh ta cũng không cảm thấy làm sao, thậm chí còn cảm thấy thú vị.Nhưng Lý Dục Thần vừa đi, đã cảm thấy hơi khác.Đặc biệt là Lý Dục Thần còn bày nhiều thứ trong phòng một cách thần bí.Khiến trong phòng vốn đã âm lạnh càng thêm lạnh lẽo âm u.Mã Sơn hơi khó chịu, rất muốn đi ra ngoài.Nhưng đã đồng ý với anh em ở đây làm mồi nhử, lúc này đi ra ngoài, sẽ bị người ta cười chết.Mẹ nó, Mã Sơn nhớ đến lịch sử huy hoàng đánh nhau trước đây, chết cũng không sợ, mà còn sợ ma!Anh ta dứt khoát thả lỏng một chút, định lên giường nằm ngủ một lúc.Có lẽ, giữa ban ngày ban mặt này, có ma thì nó cũng không đến.Nhưng anh ta đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn chiếc giường.Giường vẫn là giường kiểu cổ xưa đó, trên giường trải chăn ga đỏ tươi.Chỉ là mặt sàn trước giường, không biết từ lúc nào có thêm một đôi giày thêu hoa nhỏ nhắn màu đỏ.…Lý Dục Thần ra khỏi biệt thự, đi vòng ra phía sau tường vây.Phía sau biệt thự là không gian xanh, từ phân bố của cây cối, có lẽ là không gian xanh nhân tạo, chỉ là rất lâu không có người chăm sóc, đã biến thành nơi bỏ hoang.Phía sau nữa là hậu sơn.Núi ở thành phố Hòa không cao, đều là các ngọn đồi nối liền nhau.Lý Dục Thần nhớ hồi nhỏ, nơi như này ngay cả thỏ cũng không bắt được.Nhưng nghe nói mấy năm nay môi trường đã tốt hơn nhiều, lại có heo rừng xuất hiện.Anh tìm một vị trí cao, từ cao nhìn xuống, quan sát toàn diện biệt thự mà mình vừa mua.Nếu xét từ góc độ phong thủy học, biệt thự này bất luận là vị trí, hay là kết cấu, đều không vấn đề.Thậm chí có thể nói là phong thủy rất tốt.Ban đầu người xây nên biệt thự này, có lẽ đã tốn nhiều tâm sức.So với sơn trang Bắc Khê của nhà họ Lâm, đương nhiên diện tích nơi này nhỏ hơn một chút.Nhưng nhỏ có cái lợi của nhỏ.Nơi này không có thế thịnh vượng, muốn phát tài giàu có cũng không dễ, nhưng linh khí dồi dào, rất thích hợp tu hành.Thích hợp cho người tu hành, đương nhiên cũng thích hợp cho thứ khác tu hành.Lý Dục Thần yên lặng quan sát, chờ đợi.Cùng với mặt trời lặn dần, màn đêm buông xuống.Anh tin, thứ đó có lẽ rất nhanh sẽ xuất hiện.