Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 312
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 312Mã Sơn dán mắt nhìn chằm chằm đôi giày thêu hoa đó.Ban đầu, anh ta tưởng mình hoa mắt.Sau đó, anh ta cảm thấy mình nhớ nhầm.Đôi giày này chắc chắn là đã ở đó từ trước, chỉ là mình không chú ý đến.Nghĩ như vậy, anh ta liền thoải mái.Một mình Mã Sơn rất buồn chán, chơi điện thoại một lúc, rồi dứt khoát lên giường nằm ngủ.Trong giấc ngủ mơ màng, anh ta cảm thấy có thứ gì đè lên anh ta.Muốn mở mắt, lại không sao mở nổi.Anh ta muốn lật người, nhưng cơ thể không nghe theo sự điều khiển, ngay cả ngón tay cũng không thể cử động.Hơi thở của Mã Sơn trở nên dồn dập, cố hết sức muốn điều khiển cơ bắp của mình.Cử động một chút, cho dù chỉ cử động một chút, anh ta biết có thể thoát khỏi hoàn cảnh khổ sở này.Dường như cố hết sức lực toàn thân, cuối cùng Mã Sơn lật người từ trên giường ngồi dậy.Phù… phù…Anh ta hít thở mạnh, lồ ng ngực phập phồng dữ dội.Cũng may, chỉ là gặp ác mộng.Mã Sơn không nhớ được vừa nãy gặp phải cái gì trong mơ, tóm lại rất đáng sợ.Nhìn xung quanh, căn phòng vẫn là căn phòng đó, giường vẫn là chiếc giường đó.Chỉ là bầu trời bên ngoài đã tối, ánh sáng trắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi xuống sàn nhà, giống như rắc bột bạc.Mã Sơn đưa tay bật chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, sau đó xuống giường.Nhưng lúc đi xuống giường, anh ta lại ngẩn người.Đôi giày thêu hoa đó biến mất rồi.Đúng lúc này, nỗi sợ khủng khiếp dâng lên trong lòng Mã Sơn.Rốt cuộc là thế nào?Là mình nằm mơ ư?Cảnh nhìn thấy đôi giày thêu hoa là một cảnh trong mơ.Chỉ là ký ức của mình xen lẫn giấc mơ và hiện thực.Nhất định là như vậy.Mã Sơn tự an ủi mình.Anh ta hít sâu một hơi, đứng lên, bật hết tất cả các đèn trong phòng.Rồi lại kiểm tra căn phòng một lượt, không có vấn đề gì, mấy hòn đá của Lý Dục Thần bày ra cũng vẫn còn.Mã Sơn đến bên cửa sổ, nhìn ánh trắng bên ngoài.Cây ngô đồng trong sân rực rỡ lấp lánh dưới ánh trăng chiếu rọi.Một con chim lạ đậu trên cành cây.Ánh trắng chiếu xuống cái giếng ở bên khác của sân viện, trong giếng chiếu ra bóng trăng.
Chương 312
Mã Sơn dán mắt nhìn chằm chằm đôi giày thêu hoa đó.
Ban đầu, anh ta tưởng mình hoa mắt.
Sau đó, anh ta cảm thấy mình nhớ nhầm.
Đôi giày này chắc chắn là đã ở đó từ trước, chỉ là mình không chú ý đến.
Nghĩ như vậy, anh ta liền thoải mái.
Một mình Mã Sơn rất buồn chán, chơi điện thoại một lúc, rồi dứt khoát lên giường nằm ngủ.
Trong giấc ngủ mơ màng, anh ta cảm thấy có thứ gì đè lên anh ta.
Muốn mở mắt, lại không sao mở nổi.
Anh ta muốn lật người, nhưng cơ thể không nghe theo sự điều khiển, ngay cả ngón tay cũng không thể cử động.
Hơi thở của Mã Sơn trở nên dồn dập, cố hết sức muốn điều khiển cơ bắp của mình.
Cử động một chút, cho dù chỉ cử động một chút, anh ta biết có thể thoát khỏi hoàn cảnh khổ sở này.
Dường như cố hết sức lực toàn thân, cuối cùng Mã Sơn lật người từ trên giường ngồi dậy.
Phù… phù…
Anh ta hít thở mạnh, lồ ng ngực phập phồng dữ dội.
Cũng may, chỉ là gặp ác mộng.
Mã Sơn không nhớ được vừa nãy gặp phải cái gì trong mơ, tóm lại rất đáng sợ.
Nhìn xung quanh, căn phòng vẫn là căn phòng đó, giường vẫn là chiếc giường đó.
Chỉ là bầu trời bên ngoài đã tối, ánh sáng trắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi xuống sàn nhà, giống như rắc bột bạc.
Mã Sơn đưa tay bật chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, sau đó xuống giường.
Nhưng lúc đi xuống giường, anh ta lại ngẩn người.
Đôi giày thêu hoa đó biến mất rồi.
Đúng lúc này, nỗi sợ khủng khiếp dâng lên trong lòng Mã Sơn.
Rốt cuộc là thế nào?
Là mình nằm mơ ư?
Cảnh nhìn thấy đôi giày thêu hoa là một cảnh trong mơ.
Chỉ là ký ức của mình xen lẫn giấc mơ và hiện thực.
Nhất định là như vậy.
Mã Sơn tự an ủi mình.
Anh ta hít sâu một hơi, đứng lên, bật hết tất cả các đèn trong phòng.
Rồi lại kiểm tra căn phòng một lượt, không có vấn đề gì, mấy hòn đá của Lý Dục Thần bày ra cũng vẫn còn.
Mã Sơn đến bên cửa sổ, nhìn ánh trắng bên ngoài.
Cây ngô đồng trong sân rực rỡ lấp lánh dưới ánh trăng chiếu rọi.
Một con chim lạ đậu trên cành cây.
Ánh trắng chiếu xuống cái giếng ở bên khác của sân viện, trong giếng chiếu ra bóng trăng.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 312Mã Sơn dán mắt nhìn chằm chằm đôi giày thêu hoa đó.Ban đầu, anh ta tưởng mình hoa mắt.Sau đó, anh ta cảm thấy mình nhớ nhầm.Đôi giày này chắc chắn là đã ở đó từ trước, chỉ là mình không chú ý đến.Nghĩ như vậy, anh ta liền thoải mái.Một mình Mã Sơn rất buồn chán, chơi điện thoại một lúc, rồi dứt khoát lên giường nằm ngủ.Trong giấc ngủ mơ màng, anh ta cảm thấy có thứ gì đè lên anh ta.Muốn mở mắt, lại không sao mở nổi.Anh ta muốn lật người, nhưng cơ thể không nghe theo sự điều khiển, ngay cả ngón tay cũng không thể cử động.Hơi thở của Mã Sơn trở nên dồn dập, cố hết sức muốn điều khiển cơ bắp của mình.Cử động một chút, cho dù chỉ cử động một chút, anh ta biết có thể thoát khỏi hoàn cảnh khổ sở này.Dường như cố hết sức lực toàn thân, cuối cùng Mã Sơn lật người từ trên giường ngồi dậy.Phù… phù…Anh ta hít thở mạnh, lồ ng ngực phập phồng dữ dội.Cũng may, chỉ là gặp ác mộng.Mã Sơn không nhớ được vừa nãy gặp phải cái gì trong mơ, tóm lại rất đáng sợ.Nhìn xung quanh, căn phòng vẫn là căn phòng đó, giường vẫn là chiếc giường đó.Chỉ là bầu trời bên ngoài đã tối, ánh sáng trắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi xuống sàn nhà, giống như rắc bột bạc.Mã Sơn đưa tay bật chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, sau đó xuống giường.Nhưng lúc đi xuống giường, anh ta lại ngẩn người.Đôi giày thêu hoa đó biến mất rồi.Đúng lúc này, nỗi sợ khủng khiếp dâng lên trong lòng Mã Sơn.Rốt cuộc là thế nào?Là mình nằm mơ ư?Cảnh nhìn thấy đôi giày thêu hoa là một cảnh trong mơ.Chỉ là ký ức của mình xen lẫn giấc mơ và hiện thực.Nhất định là như vậy.Mã Sơn tự an ủi mình.Anh ta hít sâu một hơi, đứng lên, bật hết tất cả các đèn trong phòng.Rồi lại kiểm tra căn phòng một lượt, không có vấn đề gì, mấy hòn đá của Lý Dục Thần bày ra cũng vẫn còn.Mã Sơn đến bên cửa sổ, nhìn ánh trắng bên ngoài.Cây ngô đồng trong sân rực rỡ lấp lánh dưới ánh trăng chiếu rọi.Một con chim lạ đậu trên cành cây.Ánh trắng chiếu xuống cái giếng ở bên khác của sân viện, trong giếng chiếu ra bóng trăng.