Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 572
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 572“Chủ tịch Chung, tất cả cậu ấm cô chiêu của đại học Nam Giang chúng ta đều đến đây đông đủ hả?”, Từ Hiểu Bắc hỏi.Người như Từ Hiểu Bắc, đến Tiền Đường này ngoài việc học ra, còn phải làm quen thêm những cậu ấm cô chiêu ở Tiền Đường, cùng với thể giới ngầm nơi này.“Cũng gần đủ, vài người có việc thật sự không thể tới được”.Nói xong lại suy nghĩ một lát, dường như có vẻ khó xử.Từ Hiểu Bắc đã nhận ra, nói: “Chủ tịch Chung, có chuyện gì anh không ngại thì cứ nói thẳng”.Chung Thần nói: “Có một người vốn nhất định sẽ tới, cô ấy là hoa khôi trường ta, dù là nhan sắc hay khả năng, nhân khí hay gia thế đều đứng đầu trong trường, chỉ là…”“Ai?”, Từ Hiểu Bắc lập tức cảm thấy hứng thú.“Cô cả nhà họ Lâm ở thành phố Hòa, Lâm Mộng Đình, cô ấy nhập học năm ngoái, bây giờ đang học năm hai”.“Nhà họ Lâm thành phố Hòa, chính là nhà họ Lâm đang đánh nhau với nhà họ Viên nghiêng trời lệch đất đấy hả?”“Đúng vậy”.Từ Hiểu Bắc gật đầu, hỏi: “Lúc nãy anh vừa mới nói là có vấn đề gì ấy nhỉ?”Chung Thần nói: “Tôi đã cố gắng mời, nhưng cô cả nhà họ Lâm lấy đủ mọi cớ, nói tóm lại là không muốn đến”.Từ Hiểu Bắc lại không suy nghĩ nhiều, nói: “Không đến thì thôi, nói không chừng người ta bận thật”.“Có chuyện gì để bận đâu? Hôm nay cô ta đã tới trường điểm danh, chiều nay chúng tôi còn làm việc, bàn bạc trong hội sinh viên. Lẽ ra cô ta phải là một trong những người chủ trì, cậu Từ đến Nam Giang là niềm vinh hạnh cỡ nào, cô ta lại không đến, đúng là cho cô ta mặt mũi lại không biết điều!”, Chung Thần làm ra vẻ tức giận.Từ Hiểu Bắc lại khuyên nhủ: “Bỏ đi, anh cũng nói bữa tiệc này là do cậu ấm nhà họ Viên sắp xếp cơ mà, nhà họ Lâm đang khai chiến với nhà họ Viên, không đến cũng là chuyện bình thường”.Chung Thần nói: “Cậu Từ, cậu nghĩ tốt cho người ta quá rồi. Cậu ấm nhà họ Viên làm việc kín tiếng, anh ấy sắp xếp nhiều thứ như vậy, nhưng ngoài tôi ra thì không ai biết. Lâm Mộng Đình không đến thì thôi đi, còn ăn nói thiếu lễ độ!”“Ăn nói thiếu lễ độ?”, Từ Hiểu Bắc nhíu mày: “Ăn nói thế nào mà thiếu lễ độ?”Chung Thần do dự nói: “Cô ta nói, chỉ là một công tử bột ở Giang Đông thôi mà, đến Nam Giang thì rồng cũng phải ngồi xuống mà là hổ cũng phải nằm, trong mắt người khác thì là cậu Từ nhưng trong mắt cô ta cũng chỉ là đàn em trong trường thôi”.Chung Thần nói xong thì lén nhìn Từ Hiểu Bắc. Thấy Từ Hiểu Bắc tối sầm mặt xuống thì thầm nghĩ đúng là còn non lắm.Anh ta đã thấy rất rõ, Từ Hiểu Bắc không có kiêu căng hay hống hách gì, nhưng từ Giang Đông đến Nam Giang, chắc chắn là muốn tranh giành cho sinh viên Giang Đông một phen, đó mới chính là điểm yếu của cậu ta.Thấy rõ điều đó, Chung Thần lại tiếp tục châm thêm dầu: “Từ trước đến nay Lâm Mộng Đình vẫn luôn là kẻ ngạo mạn, mắt cao hơn đầu. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, người ta muốn gì có đó, làm gì thèm quan tâm đến những người như chúng ta. Hôm nay tôi muốn cho cô ta một cơ hội để tiếp xúc với cậu Từ đây. Nhà họ Từ ở Giang Đông có gia thế lớn cỡ nào, cậu Từ cũng là người tuấn tú nho nhã, cô ta cũng phải nể nang một hai chứ. Không ngờ cô ta lại nói rằng cậu ấm Giang Đông không bằng một phần ngàn chồng chưa cưới của cô ta”.
Chương 572
“Chủ tịch Chung, tất cả cậu ấm cô chiêu của đại học Nam Giang chúng ta đều đến đây đông đủ hả?”, Từ Hiểu Bắc hỏi.
Người như Từ Hiểu Bắc, đến Tiền Đường này ngoài việc học ra, còn phải làm quen thêm những cậu ấm cô chiêu ở Tiền Đường, cùng với thể giới ngầm nơi này.
“Cũng gần đủ, vài người có việc thật sự không thể tới được”.
Nói xong lại suy nghĩ một lát, dường như có vẻ khó xử.
Từ Hiểu Bắc đã nhận ra, nói: “Chủ tịch Chung, có chuyện gì anh không ngại thì cứ nói thẳng”.
Chung Thần nói: “Có một người vốn nhất định sẽ tới, cô ấy là hoa khôi trường ta, dù là nhan sắc hay khả năng, nhân khí hay gia thế đều đứng đầu trong trường, chỉ là…”
“Ai?”, Từ Hiểu Bắc lập tức cảm thấy hứng thú.
“Cô cả nhà họ Lâm ở thành phố Hòa, Lâm Mộng Đình, cô ấy nhập học năm ngoái, bây giờ đang học năm hai”.
“Nhà họ Lâm thành phố Hòa, chính là nhà họ Lâm đang đánh nhau với nhà họ Viên nghiêng trời lệch đất đấy hả?”
“Đúng vậy”.
Từ Hiểu Bắc gật đầu, hỏi: “Lúc nãy anh vừa mới nói là có vấn đề gì ấy nhỉ?”
Chung Thần nói: “Tôi đã cố gắng mời, nhưng cô cả nhà họ Lâm lấy đủ mọi cớ, nói tóm lại là không muốn đến”.
Từ Hiểu Bắc lại không suy nghĩ nhiều, nói: “Không đến thì thôi, nói không chừng người ta bận thật”.
“Có chuyện gì để bận đâu? Hôm nay cô ta đã tới trường điểm danh, chiều nay chúng tôi còn làm việc, bàn bạc trong hội sinh viên. Lẽ ra cô ta phải là một trong những người chủ trì, cậu Từ đến Nam Giang là niềm vinh hạnh cỡ nào, cô ta lại không đến, đúng là cho cô ta mặt mũi lại không biết điều!”, Chung Thần làm ra vẻ tức giận.
Từ Hiểu Bắc lại khuyên nhủ: “Bỏ đi, anh cũng nói bữa tiệc này là do cậu ấm nhà họ Viên sắp xếp cơ mà, nhà họ Lâm đang khai chiến với nhà họ Viên, không đến cũng là chuyện bình thường”.
Chung Thần nói: “Cậu Từ, cậu nghĩ tốt cho người ta quá rồi. Cậu ấm nhà họ Viên làm việc kín tiếng, anh ấy sắp xếp nhiều thứ như vậy, nhưng ngoài tôi ra thì không ai biết. Lâm Mộng Đình không đến thì thôi đi, còn ăn nói thiếu lễ độ!”
“Ăn nói thiếu lễ độ?”, Từ Hiểu Bắc nhíu mày: “Ăn nói thế nào mà thiếu lễ độ?”
Chung Thần do dự nói: “Cô ta nói, chỉ là một công tử bột ở Giang Đông thôi mà, đến Nam Giang thì rồng cũng phải ngồi xuống mà là hổ cũng phải nằm, trong mắt người khác thì là cậu Từ nhưng trong mắt cô ta cũng chỉ là đàn em trong trường thôi”.
Chung Thần nói xong thì lén nhìn Từ Hiểu Bắc. Thấy Từ Hiểu Bắc tối sầm mặt xuống thì thầm nghĩ đúng là còn non lắm.
Anh ta đã thấy rất rõ, Từ Hiểu Bắc không có kiêu căng hay hống hách gì, nhưng từ Giang Đông đến Nam Giang, chắc chắn là muốn tranh giành cho sinh viên Giang Đông một phen, đó mới chính là điểm yếu của cậu ta.
Thấy rõ điều đó, Chung Thần lại tiếp tục châm thêm dầu: “Từ trước đến nay Lâm Mộng Đình vẫn luôn là kẻ ngạo mạn, mắt cao hơn đầu. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, người ta muốn gì có đó, làm gì thèm quan tâm đến những người như chúng ta. Hôm nay tôi muốn cho cô ta một cơ hội để tiếp xúc với cậu Từ đây. Nhà họ Từ ở Giang Đông có gia thế lớn cỡ nào, cậu Từ cũng là người tuấn tú nho nhã, cô ta cũng phải nể nang một hai chứ. Không ngờ cô ta lại nói rằng cậu ấm Giang Đông không bằng một phần ngàn chồng chưa cưới của cô ta”.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 572“Chủ tịch Chung, tất cả cậu ấm cô chiêu của đại học Nam Giang chúng ta đều đến đây đông đủ hả?”, Từ Hiểu Bắc hỏi.Người như Từ Hiểu Bắc, đến Tiền Đường này ngoài việc học ra, còn phải làm quen thêm những cậu ấm cô chiêu ở Tiền Đường, cùng với thể giới ngầm nơi này.“Cũng gần đủ, vài người có việc thật sự không thể tới được”.Nói xong lại suy nghĩ một lát, dường như có vẻ khó xử.Từ Hiểu Bắc đã nhận ra, nói: “Chủ tịch Chung, có chuyện gì anh không ngại thì cứ nói thẳng”.Chung Thần nói: “Có một người vốn nhất định sẽ tới, cô ấy là hoa khôi trường ta, dù là nhan sắc hay khả năng, nhân khí hay gia thế đều đứng đầu trong trường, chỉ là…”“Ai?”, Từ Hiểu Bắc lập tức cảm thấy hứng thú.“Cô cả nhà họ Lâm ở thành phố Hòa, Lâm Mộng Đình, cô ấy nhập học năm ngoái, bây giờ đang học năm hai”.“Nhà họ Lâm thành phố Hòa, chính là nhà họ Lâm đang đánh nhau với nhà họ Viên nghiêng trời lệch đất đấy hả?”“Đúng vậy”.Từ Hiểu Bắc gật đầu, hỏi: “Lúc nãy anh vừa mới nói là có vấn đề gì ấy nhỉ?”Chung Thần nói: “Tôi đã cố gắng mời, nhưng cô cả nhà họ Lâm lấy đủ mọi cớ, nói tóm lại là không muốn đến”.Từ Hiểu Bắc lại không suy nghĩ nhiều, nói: “Không đến thì thôi, nói không chừng người ta bận thật”.“Có chuyện gì để bận đâu? Hôm nay cô ta đã tới trường điểm danh, chiều nay chúng tôi còn làm việc, bàn bạc trong hội sinh viên. Lẽ ra cô ta phải là một trong những người chủ trì, cậu Từ đến Nam Giang là niềm vinh hạnh cỡ nào, cô ta lại không đến, đúng là cho cô ta mặt mũi lại không biết điều!”, Chung Thần làm ra vẻ tức giận.Từ Hiểu Bắc lại khuyên nhủ: “Bỏ đi, anh cũng nói bữa tiệc này là do cậu ấm nhà họ Viên sắp xếp cơ mà, nhà họ Lâm đang khai chiến với nhà họ Viên, không đến cũng là chuyện bình thường”.Chung Thần nói: “Cậu Từ, cậu nghĩ tốt cho người ta quá rồi. Cậu ấm nhà họ Viên làm việc kín tiếng, anh ấy sắp xếp nhiều thứ như vậy, nhưng ngoài tôi ra thì không ai biết. Lâm Mộng Đình không đến thì thôi đi, còn ăn nói thiếu lễ độ!”“Ăn nói thiếu lễ độ?”, Từ Hiểu Bắc nhíu mày: “Ăn nói thế nào mà thiếu lễ độ?”Chung Thần do dự nói: “Cô ta nói, chỉ là một công tử bột ở Giang Đông thôi mà, đến Nam Giang thì rồng cũng phải ngồi xuống mà là hổ cũng phải nằm, trong mắt người khác thì là cậu Từ nhưng trong mắt cô ta cũng chỉ là đàn em trong trường thôi”.Chung Thần nói xong thì lén nhìn Từ Hiểu Bắc. Thấy Từ Hiểu Bắc tối sầm mặt xuống thì thầm nghĩ đúng là còn non lắm.Anh ta đã thấy rất rõ, Từ Hiểu Bắc không có kiêu căng hay hống hách gì, nhưng từ Giang Đông đến Nam Giang, chắc chắn là muốn tranh giành cho sinh viên Giang Đông một phen, đó mới chính là điểm yếu của cậu ta.Thấy rõ điều đó, Chung Thần lại tiếp tục châm thêm dầu: “Từ trước đến nay Lâm Mộng Đình vẫn luôn là kẻ ngạo mạn, mắt cao hơn đầu. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, người ta muốn gì có đó, làm gì thèm quan tâm đến những người như chúng ta. Hôm nay tôi muốn cho cô ta một cơ hội để tiếp xúc với cậu Từ đây. Nhà họ Từ ở Giang Đông có gia thế lớn cỡ nào, cậu Từ cũng là người tuấn tú nho nhã, cô ta cũng phải nể nang một hai chứ. Không ngờ cô ta lại nói rằng cậu ấm Giang Đông không bằng một phần ngàn chồng chưa cưới của cô ta”.