Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 659
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 659Nghỉ ngơi một lát, đi ra ngoài ăn bữa cơm, sau đó Trương Diễm Diễm bèn dẫn họ tới căn nhà mà cô ta từng đến.Đúng là căn nhà rất lớn, chỉ tính mỗi phòng thôi đã có hẳn mười phòng, trước sau có bốn viện, tuy không bằng vương phủ tiền triều, nhưng cũng rất lớn.Tòa nhà to hơn thì đã thành kiến trúc lịch sử được bảo vệ, không thì cũng biến thành một khu tập thể cho nhiều người ở rồi.Nên gia đình bề thế ở thủ đô rất ít khi ở lại trong thành phố, đều ra ngoại thành xây nhà xây biệt thự cả rồi.Năm đó nhà họ Lý chắc chắn không chỉ có một căn nhà này, chẳng qua là do nó nằm giữa thành phố phồn hoa, thể hiện được thân phận của người trong nhà vậy thôi.Đi vòng quanh tòa nhà một lúc, ngoài Mã Sơn và Trương Diễm Diễm, thì Lý Dục Thần và nhóm sư phụ Vinh đã nhảy qua tường để vào trong xem nhà cửa.Sư phụ Vinh luôn miệng giới thiệu về kết cấu của căn nhà. Bởi vì ông ta từng theo sư phụ tới đây hành nghề, nên cũng có chút hiểu biết về nhà họ Lý.Điều khiến Lý Dục Thần cảm thấy khó hiểu là, trong nhà không có nhiều âm khí như anh tưởng, ngược lại, bởi vì căn nhà có phong thủy và vận khí rất tốt, nơi này ngưng tụ dòng khí phong thủy, nên người sống ở đây chỉ có tốt lên, không có xấu đi.Điều này khá trái ngược với những gì Trương Diễm Diễm nghe ngóng được, về căn nhà ma khiến rất nhiều người bị dọa chạy.Dạo quanh một vòng, không phát hiện được gì, bốn người lại nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.Khi họ ra tới, thì ngõ nhỏ phía đông bỗng toát ra luồng yêu khí, bị thần thức của Lý Dục Thần nắm bắt được.Anh nhìn thoáng qua hướng đó, bên kia nhân khí rất vượng, ắt hẳn là một khu nhà đông đúc.Một nơi đầy nhân khí như thế lại có yêu khí, điều này cũng khiến anh rất bất ngờ.Thủ đô được xưng là nơi ngọa hổ tàng long, một đầu bếp cũng có thể là Đệ Nhất Đao thủ đô, một kẻ ăn mày cũng có thể là Tông Sư, chẳng lẽ không có người hàng yêu trừ mà?Lý Dục Thần nhận ra, hình như con yêu tinh đó đang theo dõi bọn họ.Anh vẫn không có hành động gì, vừa đáp xuống đất đã nói cười cùng mọi người rời đi.Ngõ nhỏ bên kia có mấy người đang đánh cờ, Lý Dục Thần giả làm khách du lịch hỏi thăm.Đầu tiên là hỏi về tình hình nhà cửa của nhà họ Lý, cũng gần giống với những gì Trương Diễm Diễm nghe ngóng được, không có gì mới lạ.Lý Dục Thần bèn chỉ vào con ngõ phía đông, hỏi: “Bên đó là gì thế ạ?”Mọi người nhìn theo hướng anh chỉ, nói: “Trước kia nó cũng là một tòa nhà lớn, nhưng bây giờ thành nơi ở tập trung rồi, nhiều người sinh sống ở đó lắm đếm không xuể. Nhưng mà đằng sau lại có một cái miếu Hoàng Đại Tiên, vào đó có thể xin sâm, linh lắm, mọi người có thể vào đó xin thử xem”.Miếu Hoàng Đại Tiên?Lý Dục Thần có thể đoán được phần nào thứ mà thần thức của anh vừa phát hiện được lúc nãy.Trong truyền thuyết dân gian có hồ, hoàng, bạch, liễu, hôi tổng cộng ngũ tiên.Trong đó Bạch Tiên thì trong nhà Lý Dục Thần có một con.Hoàng, chính là chồn vàng, người dân thường gọi là Hoàng Đại Tiên.
Chương 659
Nghỉ ngơi một lát, đi ra ngoài ăn bữa cơm, sau đó Trương Diễm Diễm bèn dẫn họ tới căn nhà mà cô ta từng đến.
Đúng là căn nhà rất lớn, chỉ tính mỗi phòng thôi đã có hẳn mười phòng, trước sau có bốn viện, tuy không bằng vương phủ tiền triều, nhưng cũng rất lớn.
Tòa nhà to hơn thì đã thành kiến trúc lịch sử được bảo vệ, không thì cũng biến thành một khu tập thể cho nhiều người ở rồi.
Nên gia đình bề thế ở thủ đô rất ít khi ở lại trong thành phố, đều ra ngoại thành xây nhà xây biệt thự cả rồi.
Năm đó nhà họ Lý chắc chắn không chỉ có một căn nhà này, chẳng qua là do nó nằm giữa thành phố phồn hoa, thể hiện được thân phận của người trong nhà vậy thôi.
Đi vòng quanh tòa nhà một lúc, ngoài Mã Sơn và Trương Diễm Diễm, thì Lý Dục Thần và nhóm sư phụ Vinh đã nhảy qua tường để vào trong xem nhà cửa.
Sư phụ Vinh luôn miệng giới thiệu về kết cấu của căn nhà. Bởi vì ông ta từng theo sư phụ tới đây hành nghề, nên cũng có chút hiểu biết về nhà họ Lý.
Điều khiến Lý Dục Thần cảm thấy khó hiểu là, trong nhà không có nhiều âm khí như anh tưởng, ngược lại, bởi vì căn nhà có phong thủy và vận khí rất tốt, nơi này ngưng tụ dòng khí phong thủy, nên người sống ở đây chỉ có tốt lên, không có xấu đi.
Điều này khá trái ngược với những gì Trương Diễm Diễm nghe ngóng được, về căn nhà ma khiến rất nhiều người bị dọa chạy.
Dạo quanh một vòng, không phát hiện được gì, bốn người lại nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
Khi họ ra tới, thì ngõ nhỏ phía đông bỗng toát ra luồng yêu khí, bị thần thức của Lý Dục Thần nắm bắt được.
Anh nhìn thoáng qua hướng đó, bên kia nhân khí rất vượng, ắt hẳn là một khu nhà đông đúc.
Một nơi đầy nhân khí như thế lại có yêu khí, điều này cũng khiến anh rất bất ngờ.
Thủ đô được xưng là nơi ngọa hổ tàng long, một đầu bếp cũng có thể là Đệ Nhất Đao thủ đô, một kẻ ăn mày cũng có thể là Tông Sư, chẳng lẽ không có người hàng yêu trừ mà?
Lý Dục Thần nhận ra, hình như con yêu tinh đó đang theo dõi bọn họ.
Anh vẫn không có hành động gì, vừa đáp xuống đất đã nói cười cùng mọi người rời đi.
Ngõ nhỏ bên kia có mấy người đang đánh cờ, Lý Dục Thần giả làm khách du lịch hỏi thăm.
Đầu tiên là hỏi về tình hình nhà cửa của nhà họ Lý, cũng gần giống với những gì Trương Diễm Diễm nghe ngóng được, không có gì mới lạ.
Lý Dục Thần bèn chỉ vào con ngõ phía đông, hỏi: “Bên đó là gì thế ạ?”
Mọi người nhìn theo hướng anh chỉ, nói: “Trước kia nó cũng là một tòa nhà lớn, nhưng bây giờ thành nơi ở tập trung rồi, nhiều người sinh sống ở đó lắm đếm không xuể. Nhưng mà đằng sau lại có một cái miếu Hoàng Đại Tiên, vào đó có thể xin sâm, linh lắm, mọi người có thể vào đó xin thử xem”.
Miếu Hoàng Đại Tiên?
Lý Dục Thần có thể đoán được phần nào thứ mà thần thức của anh vừa phát hiện được lúc nãy.
Trong truyền thuyết dân gian có hồ, hoàng, bạch, liễu, hôi tổng cộng ngũ tiên.
Trong đó Bạch Tiên thì trong nhà Lý Dục Thần có một con.
Hoàng, chính là chồn vàng, người dân thường gọi là Hoàng Đại Tiên.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 659Nghỉ ngơi một lát, đi ra ngoài ăn bữa cơm, sau đó Trương Diễm Diễm bèn dẫn họ tới căn nhà mà cô ta từng đến.Đúng là căn nhà rất lớn, chỉ tính mỗi phòng thôi đã có hẳn mười phòng, trước sau có bốn viện, tuy không bằng vương phủ tiền triều, nhưng cũng rất lớn.Tòa nhà to hơn thì đã thành kiến trúc lịch sử được bảo vệ, không thì cũng biến thành một khu tập thể cho nhiều người ở rồi.Nên gia đình bề thế ở thủ đô rất ít khi ở lại trong thành phố, đều ra ngoại thành xây nhà xây biệt thự cả rồi.Năm đó nhà họ Lý chắc chắn không chỉ có một căn nhà này, chẳng qua là do nó nằm giữa thành phố phồn hoa, thể hiện được thân phận của người trong nhà vậy thôi.Đi vòng quanh tòa nhà một lúc, ngoài Mã Sơn và Trương Diễm Diễm, thì Lý Dục Thần và nhóm sư phụ Vinh đã nhảy qua tường để vào trong xem nhà cửa.Sư phụ Vinh luôn miệng giới thiệu về kết cấu của căn nhà. Bởi vì ông ta từng theo sư phụ tới đây hành nghề, nên cũng có chút hiểu biết về nhà họ Lý.Điều khiến Lý Dục Thần cảm thấy khó hiểu là, trong nhà không có nhiều âm khí như anh tưởng, ngược lại, bởi vì căn nhà có phong thủy và vận khí rất tốt, nơi này ngưng tụ dòng khí phong thủy, nên người sống ở đây chỉ có tốt lên, không có xấu đi.Điều này khá trái ngược với những gì Trương Diễm Diễm nghe ngóng được, về căn nhà ma khiến rất nhiều người bị dọa chạy.Dạo quanh một vòng, không phát hiện được gì, bốn người lại nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.Khi họ ra tới, thì ngõ nhỏ phía đông bỗng toát ra luồng yêu khí, bị thần thức của Lý Dục Thần nắm bắt được.Anh nhìn thoáng qua hướng đó, bên kia nhân khí rất vượng, ắt hẳn là một khu nhà đông đúc.Một nơi đầy nhân khí như thế lại có yêu khí, điều này cũng khiến anh rất bất ngờ.Thủ đô được xưng là nơi ngọa hổ tàng long, một đầu bếp cũng có thể là Đệ Nhất Đao thủ đô, một kẻ ăn mày cũng có thể là Tông Sư, chẳng lẽ không có người hàng yêu trừ mà?Lý Dục Thần nhận ra, hình như con yêu tinh đó đang theo dõi bọn họ.Anh vẫn không có hành động gì, vừa đáp xuống đất đã nói cười cùng mọi người rời đi.Ngõ nhỏ bên kia có mấy người đang đánh cờ, Lý Dục Thần giả làm khách du lịch hỏi thăm.Đầu tiên là hỏi về tình hình nhà cửa của nhà họ Lý, cũng gần giống với những gì Trương Diễm Diễm nghe ngóng được, không có gì mới lạ.Lý Dục Thần bèn chỉ vào con ngõ phía đông, hỏi: “Bên đó là gì thế ạ?”Mọi người nhìn theo hướng anh chỉ, nói: “Trước kia nó cũng là một tòa nhà lớn, nhưng bây giờ thành nơi ở tập trung rồi, nhiều người sinh sống ở đó lắm đếm không xuể. Nhưng mà đằng sau lại có một cái miếu Hoàng Đại Tiên, vào đó có thể xin sâm, linh lắm, mọi người có thể vào đó xin thử xem”.Miếu Hoàng Đại Tiên?Lý Dục Thần có thể đoán được phần nào thứ mà thần thức của anh vừa phát hiện được lúc nãy.Trong truyền thuyết dân gian có hồ, hoàng, bạch, liễu, hôi tổng cộng ngũ tiên.Trong đó Bạch Tiên thì trong nhà Lý Dục Thần có một con.Hoàng, chính là chồn vàng, người dân thường gọi là Hoàng Đại Tiên.