Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 910
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 910Nói theo cách nói bây giờ, thời gian hồi phục của kỹ năng này khá dài.Ngoài ra, thực lực hiện tại của anh cũng không thể phát huy toàn bộ uy lực của rìu sấm sét, tập trung sấm sét trong đầm hoang vạn dặm chưa đến một phần trăm. Cho dù gọi đến sấm sét như vừa nãy, cũng không thể gây sát thương chí mạng với con rồng này.Trong lúc anh thi triển thuật pháp, đòn phản kích của rồng lại là đòn chí mạng.Giống như bây giờ, đầu rồng đè xuống giống như một ngọn núi khổng lồ, miệng rộng mở ra giống như vực sâu.Lý Dục Thần quăng cây châm ngũ hành cuối cùng trong tay ra, kim quang bao trùm anh vút lên trời, sau đó, bốn mươi chín đường kim quang cũng bay theo, ở ngay phía sau anh, để lại mấy chục đuôi lửa sáng rực.Rồng hoang ngẩng đầu đuổi theo.Lý Dục Thần vung ra cần câu rồng trong tay về phía sau.Tuy anh chưa từng học đạo pháp của Nghiêm Tử Lăng, nhưng tiên pháp Thiên Đô, là chính tông của vạn pháp, tổ sư gia các môn phái ngồi đầy trong vạn tiên trận.Lại thêm lúc ở thành phố Mai, từng thấy Nghiêm Cẩn thi triển thuật pháp bên sông, cầm được cần câu rồng, anh đã ngộ ra cách sử dụng.Trên đầu cần câu rồng bay ra rất nhiều đường dây tơ, hai đường trong đó cực kỳ thô to, lập tức quấn lên đầu của rồng hoang.Sau đó, rất nhiều đường sợ nhỏ hơn cũng quấn lên.Rồng hoang lắc đầu hai cái, lại không thể thoát khỏi.Việc này như đã chọc giận rồng hoang, nó bỗng nâng cái đuôi đập đến.Lần này, cả thân rồng đều hoạt động, sườn núi phía xa di chuyển ngang đến.Nhưng sợ tơ nhỏ trên cần câu rồng liên tục bay ra không ngừng, chằng chịt giăng khắp không trung, giữ chặt cái đuôi đập đến.Còn những sợi tơ quấn chặt đầu rồng cũng tiếp tục kéo dài ra, quấn lên thân rồng ở phía xa, nhìn khí thế đó, lại muốn quấn chặt cả con rồng, quấn thành cái kén cho con rồng.Rồng hoang tức giận gầm thét một tiếng, cơ thể run lên.Lý Dục Thần lập tức cảm thấy pháp lực của mình không đủ dùng nữa. Măc dù có thần khí như cần câu rồng trong tay, cũng không nhốt chặt được con rồng này.Anh rút Thiên Đô Lệnh ném ra.Thiên Đô Lệnh bay lên không trung, hai chữ Thiên Đô bên trên phát ra kim quang, kim quang bào trùm, trùm lên đầu rồng.Trong kim quang có rất nhiều phù hiệu kỳ lạ, ngoe nguẩy giống như nòng nọc.Rồng hoang giãy dụa vật lộn yếu dần, rồi dần bất động.PS:Tác giả mới thêm truyện mới:Bắc Vương: Siêu Thần Yêu Nghiệt, mọi người qua đọc ủng hộ nhé.Lý Dục Thần biết, cục diện này không duy trì được bao lâu.Vì vậy kiếm quyết vừa ra, bốn mươi chín đường kiếm quang vội dừng trong không trung, chuyển hướng, bắn về phía bốn mươi chín đại huyệt trên thân rồng.
Chương 910
Nói theo cách nói bây giờ, thời gian hồi phục của kỹ năng này khá dài.
Ngoài ra, thực lực hiện tại của anh cũng không thể phát huy toàn bộ uy lực của rìu sấm sét, tập trung sấm sét trong đầm hoang vạn dặm chưa đến một phần trăm. Cho dù gọi đến sấm sét như vừa nãy, cũng không thể gây sát thương chí mạng với con rồng này.
Trong lúc anh thi triển thuật pháp, đòn phản kích của rồng lại là đòn chí mạng.
Giống như bây giờ, đầu rồng đè xuống giống như một ngọn núi khổng lồ, miệng rộng mở ra giống như vực sâu.
Lý Dục Thần quăng cây châm ngũ hành cuối cùng trong tay ra, kim quang bao trùm anh vút lên trời, sau đó, bốn mươi chín đường kim quang cũng bay theo, ở ngay phía sau anh, để lại mấy chục đuôi lửa sáng rực.
Rồng hoang ngẩng đầu đuổi theo.
Lý Dục Thần vung ra cần câu rồng trong tay về phía sau.
Tuy anh chưa từng học đạo pháp của Nghiêm Tử Lăng, nhưng tiên pháp Thiên Đô, là chính tông của vạn pháp, tổ sư gia các môn phái ngồi đầy trong vạn tiên trận.
Lại thêm lúc ở thành phố Mai, từng thấy Nghiêm Cẩn thi triển thuật pháp bên sông, cầm được cần câu rồng, anh đã ngộ ra cách sử dụng.
Trên đầu cần câu rồng bay ra rất nhiều đường dây tơ, hai đường trong đó cực kỳ thô to, lập tức quấn lên đầu của rồng hoang.
Sau đó, rất nhiều đường sợ nhỏ hơn cũng quấn lên.
Rồng hoang lắc đầu hai cái, lại không thể thoát khỏi.
Việc này như đã chọc giận rồng hoang, nó bỗng nâng cái đuôi đập đến.
Lần này, cả thân rồng đều hoạt động, sườn núi phía xa di chuyển ngang đến.
Nhưng sợ tơ nhỏ trên cần câu rồng liên tục bay ra không ngừng, chằng chịt giăng khắp không trung, giữ chặt cái đuôi đập đến.
Còn những sợi tơ quấn chặt đầu rồng cũng tiếp tục kéo dài ra, quấn lên thân rồng ở phía xa, nhìn khí thế đó, lại muốn quấn chặt cả con rồng, quấn thành cái kén cho con rồng.
Rồng hoang tức giận gầm thét một tiếng, cơ thể run lên.
Lý Dục Thần lập tức cảm thấy pháp lực của mình không đủ dùng nữa. Măc dù có thần khí như cần câu rồng trong tay, cũng không nhốt chặt được con rồng này.
Anh rút Thiên Đô Lệnh ném ra.
Thiên Đô Lệnh bay lên không trung, hai chữ Thiên Đô bên trên phát ra kim quang, kim quang bào trùm, trùm lên đầu rồng.
Trong kim quang có rất nhiều phù hiệu kỳ lạ, ngoe nguẩy giống như nòng nọc.
Rồng hoang giãy dụa vật lộn yếu dần, rồi dần bất động.
PS:
Tác giả mới thêm truyện mới:
Bắc Vương: Siêu Thần Yêu Nghiệt, mọi người qua đọc ủng hộ nhé.
Lý Dục Thần biết, cục diện này không duy trì được bao lâu.
Vì vậy kiếm quyết vừa ra, bốn mươi chín đường kiếm quang vội dừng trong không trung, chuyển hướng, bắn về phía bốn mươi chín đại huyệt trên thân rồng.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 910Nói theo cách nói bây giờ, thời gian hồi phục của kỹ năng này khá dài.Ngoài ra, thực lực hiện tại của anh cũng không thể phát huy toàn bộ uy lực của rìu sấm sét, tập trung sấm sét trong đầm hoang vạn dặm chưa đến một phần trăm. Cho dù gọi đến sấm sét như vừa nãy, cũng không thể gây sát thương chí mạng với con rồng này.Trong lúc anh thi triển thuật pháp, đòn phản kích của rồng lại là đòn chí mạng.Giống như bây giờ, đầu rồng đè xuống giống như một ngọn núi khổng lồ, miệng rộng mở ra giống như vực sâu.Lý Dục Thần quăng cây châm ngũ hành cuối cùng trong tay ra, kim quang bao trùm anh vút lên trời, sau đó, bốn mươi chín đường kim quang cũng bay theo, ở ngay phía sau anh, để lại mấy chục đuôi lửa sáng rực.Rồng hoang ngẩng đầu đuổi theo.Lý Dục Thần vung ra cần câu rồng trong tay về phía sau.Tuy anh chưa từng học đạo pháp của Nghiêm Tử Lăng, nhưng tiên pháp Thiên Đô, là chính tông của vạn pháp, tổ sư gia các môn phái ngồi đầy trong vạn tiên trận.Lại thêm lúc ở thành phố Mai, từng thấy Nghiêm Cẩn thi triển thuật pháp bên sông, cầm được cần câu rồng, anh đã ngộ ra cách sử dụng.Trên đầu cần câu rồng bay ra rất nhiều đường dây tơ, hai đường trong đó cực kỳ thô to, lập tức quấn lên đầu của rồng hoang.Sau đó, rất nhiều đường sợ nhỏ hơn cũng quấn lên.Rồng hoang lắc đầu hai cái, lại không thể thoát khỏi.Việc này như đã chọc giận rồng hoang, nó bỗng nâng cái đuôi đập đến.Lần này, cả thân rồng đều hoạt động, sườn núi phía xa di chuyển ngang đến.Nhưng sợ tơ nhỏ trên cần câu rồng liên tục bay ra không ngừng, chằng chịt giăng khắp không trung, giữ chặt cái đuôi đập đến.Còn những sợi tơ quấn chặt đầu rồng cũng tiếp tục kéo dài ra, quấn lên thân rồng ở phía xa, nhìn khí thế đó, lại muốn quấn chặt cả con rồng, quấn thành cái kén cho con rồng.Rồng hoang tức giận gầm thét một tiếng, cơ thể run lên.Lý Dục Thần lập tức cảm thấy pháp lực của mình không đủ dùng nữa. Măc dù có thần khí như cần câu rồng trong tay, cũng không nhốt chặt được con rồng này.Anh rút Thiên Đô Lệnh ném ra.Thiên Đô Lệnh bay lên không trung, hai chữ Thiên Đô bên trên phát ra kim quang, kim quang bào trùm, trùm lên đầu rồng.Trong kim quang có rất nhiều phù hiệu kỳ lạ, ngoe nguẩy giống như nòng nọc.Rồng hoang giãy dụa vật lộn yếu dần, rồi dần bất động.PS:Tác giả mới thêm truyện mới:Bắc Vương: Siêu Thần Yêu Nghiệt, mọi người qua đọc ủng hộ nhé.Lý Dục Thần biết, cục diện này không duy trì được bao lâu.Vì vậy kiếm quyết vừa ra, bốn mươi chín đường kiếm quang vội dừng trong không trung, chuyển hướng, bắn về phía bốn mươi chín đại huyệt trên thân rồng.